
sống
của ta, hãy để cho chúng ta là hai người xa lạ, không có quan hệ gì với
nhau”
Hữu Hi nói xong xoay người đi ra ngoài, Lăng Khiếu Dương hướng về phía nàng hô to: “Ta sẽ chờ nàng, chờ nàng dù bao lâu đi nữa, chờ nàng quay đầu lại.”
Đi, sẽ không quay đầu lại, từ lúc bước ra khỏi vương phủ, ý niệm này vẫn rất kinh
định. Nàng không quay đầu lại, thẳng lưng đi ra ngoài, những ân oán của
quá khứ đã là qua khứ, hắn liều chết cứu nàng mấy lần oán hận đã mất đi, nhưng thương tổn đã khắc sâu trong lòng, cuộc sống nhục nhã trước kia
nàng cả đời không quên.
Tình yêu của hắn nàng không thể chấp nhận, cũng không muốn chấp nhận, người nàng yêu là hbt. Cho dù bây giờ hai người gặp nhau chỉ toàn đau khổ, nhưng bất
luận ở đâu, dù xa đến cách mấy, mặc kệ hắn trở nên thế nào, xấu thì hắn
vẫn là người nàng yêu
Hữu Hi không chút lưu luyến rời khỏi căn phòng nhỏ, trong khoảng sân có con ngựa
trắng cùng hành lý của nàng, chắc là do Lăng Khiếu Dương mang tới. Hữu
Hi nhìn thấy trong sân còn một người là Cao Mạc, ánh mắt hắn nhìn nàng
có chút giận dữ.
Hữu Hi không quan tâm, tay dắt ngựa, rời khỏi đó. Nàng không sợ lạc đường, không sợ, bởi vì nàng không có mục tiêu, đi tới đâu thì hay tới đó, leo qua núi
qua sông, thời gian trôi đi, mọi thứ trôi qua, nàng sẽ tìm một nơi yên
tĩnh mà ở, bình thản sống qua ngày.
Lăng Khiếu
Dương nhìn Hữu Hi rời đi, nàng không quay đầu lại, kiên quyết ra đi,
trái tim hắn không cách nào kiềm đi nỗi đau này. Nàng thật sự không quay đầu nhìn hắn, mà hắn vẫn sẽ chờ nàng, vẫn sẽ chờ đợi.
Đoạn
đường phía trước thật yên tĩnh, gặp chuyện ném tú cầu nàng không có gặp
phải cường đạo bại hoại, xem như may mắn. Gặp Lăng Khiếu Dương có xem là bất hạnh không?
Hữu Hi ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời tối đen, chắc là muốn mưa rồi. Nàng giục
ngựa chạy may, muốn trước khi trời mưa tìm được nghỉ chân. Con ngựa bị
quất vào mông liền chạy về trước, nhưng nơi này không thông không khách
điếm, ngay cả một chổ trú mưa còn không có, mưa đã bắt đầu kéo tới.
Hữu Hi cả
người ướt đẫm, bối rối tìm một nơi trú mưa thì thấy một cái ốc nhỏ. Nàng chạy vội vào, sau đó dắt ngựa vô, rồi rũ rũ tóc đang ướt nước.
Lạnh quá,
Hữu Hi hắt xì một cái, cuộn người lại, nhìn trời mưa không biết khi nào
mới dừng. Quan sát xung quanh, nghĩ tới nơi này cũng không có ai xuất
hiện, nàng liền tìm một góc vội vàng cởi bộ quần áo ướt đẫm ra
Nàng tìm
một nơi bằng phẳng ngồi xuống, tựa vào tường nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng
ngủ, mơ thấy hbt, mơ thấy hai người ở cùng nhau sống rất vui vẻ.
Không biết
đã ngủ bao lâu, Hữu Hi trong bụng rất đói liền thức giấc, nhìn thấy cách đó không xa có một đống lửa, nước mưa trên nóc nhà cũng không rơi xuống nữa, trên mình xuất hiện một chiếc áo ngoài của nam. Hữu Hi ngẩn người
ra, ý thức được việc gì đó, đứng dậy, áo rơi xuống trên mặt đất.
Ánh mắt Hữu
Hi nhẹ nhàng nhìn nam nhân ngồi xa xa trong góc, quần áo ướt đẫm trên
tóc vẫn còn nhỏ nước. Lăng Khiếu Dương, hắn không đi sao, hắn sao lại
xuất hiện trước mặt nàng, quần áo, đống lửa, nóc nhà không bị dột?
Hắn hà tất phải làm thế.
Nàng không
muốn dây dưa như thế, không muốn nhận sự quan tâm của hắn, không muốn,
Hữu Hi thấy bên ngoài mưa cũng không còn to, liền muốn bỏi đi.
Lăng Khiếu Dương xông lên, ôm lấy nàng: “Đừng đi ra ngoài, nàng muốn ngã bệnh sao?”
Hữu Hi xoay người, lạnh lùng nhìn hắn: “Lăng Khiếu Dương, ta không muốn cùng ngươi có bất cứ quan hệ gì cả, tình yêu của ngươi ta không cần, lòng tốt của nguời ta cũng không cần, chúng ta không ai quen biết không tốt sao?”
Hữu Hi vừa
nói xong, tên bắn xuyên gió từ cửa sổ bắn vào phòng rơi xuống đất, mang
theo mùi sát khí nồng nặc. Lăng Khiếu Dương ôm nàng, hai mắt trầm xuống, ôm nàng trốn vào sau vách tường.
Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói độc ác: “Lăng Khiếu Dương, đừng làm con rùa đen rút đầu, ra đây chịu chết đi”
Trái tim Hữu Hi giật thót lên, giọng nói này rất quen thuộc..
Mưa vẫn như
cũ rả rích rơi xuống, có vẻ mưa cũng không lớn hơn, phía trong sân là
mười mấy người đàn ông tay mang võ trang. Cầm đầu là nam nhân cầm đầu
mặc bạch y, khăn trắng che mặt, đứng đó. Đứng bên cạnh bạch y nhân là
một lão già có trường râu dài, gầy gò, khổ luyện, ánh mắt sáng trưng,
cầm cung tên bắn vào trong ốc.
Lăng Khiếu
Dương dùng ánh mắt ám chỉ Hữu Hi trốn ở đây, đừng đi ra ngoài. Hắn
không biết ai muốn lấy mạng của hắn, nhưng hắn không muốn liên lụy Hữu
Hi, hai tay buông lỏng nàng phi thân hướng lên nóc nhà.
Bên ngoài
vừa thấy bóng người tính lao lên nóc nhà liền bắn cung, tiễn bay về phía Lăng Khiếu Dương. Lăng Khiếu Dương huy động kiếm chém đi từng mũi tên,
cả người linh hoạt né tránh.
Hữu Hi tựa
vào tường, trái tim hoảng sợ bất an, tiếng quát tháo vừa nãy, nếu nàng
nghe không lầm là của Tứ đương gia của Vô Âu Môn, hắn sao lại đuổi giết
Lăng Khiếu Dương?
Hữu Hi không kiềm lòng lại nhớ tới giọng nói đầy hận thù của Lăng Khiếu Dương, dáng
vẻ múa kiếm điên loạn của hắn, rồi hét to hắn muốn hoàng đế chết, muốn
Lăng Khiếu Dương chết, muốn Trấn Bắc tướng quân