Lãnh Quân Dạ Thiếp

Lãnh Quân Dạ Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329452

Bình chọn: 8.5.00/10/945 lượt.

mang chút đau thương, đôi mắt

nồng đậm sự đau khổ.

Nàng không quay về phòng mình ngay, sau

khi xem xét kĩ, hướng đi tới Thản Nhiên cư, cửa mở sẵn, nàng không cần

gõ trực tiếp đi vào.

Lúc này Thản Nhiên cư tràn ngập sự vui

sướng hân hoan. Đi vào trong tẩm, trong phòng toàn là lễ vật dành cho

hỗn sự, Hữu Hi không nhịn được nhớ tới hôn lễ của nàng cùng Hoàng Bắc

Thiên. Cũng từng náo nhiệt như vậy, không khí cũng vui mừng, giá y màu

hồng, tiếng pháo vang lên, hôn lễ khó quên, rất ngọt ngào nhưng lại ngắn ngủi, trong lòng giờ chỉ còn mất mát.

“Muội muội, thật sự là có lòng… sao lại đứng đó nhìn thôi?”- Dạ Lan nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhìn Hữu Hi đến mỉm cười nói.

Hữu Hi định thần lại, mới vừa rồi ở trên

đường còn rất tỉnh táo, lúc này nằm trên giường lại tỏ ra như người

chết, cúi đầu nói: “Đại hôn của tỷ tỷ, muội muội ruột dĩ nhiên đến xem, chúc mừng một tiếng”- Hữu Hi vừa nói vừa nhìn thấn sắc Dạ Lan, tiếp tục nói: “Khí sắc của tỷ tỷ hôm nay hình như có khá hơn, thật sự là hợp với câu người có chuyện vui thì tinh thần cũng sảng khoái”

Dạ Lan thở dài một tiếng, sâu kín nói: “Hạnh phúc vốn ngắn ngủi, giống như muội cùng Hoàng Bắc Thiên, yêu nhau thì

sao, cúi cùng âm dương cách biệt, giữ được những thứ trước mắt mới là

quan trọng nhất, có thể trước khi chết trở thành thê tử của vương gia,

hạnh phúc dù ngắn ngủi nhưng cũng không ham gì hơn”

Sắc mặt Dạ Lan có chút ảm đạm: “Hạnh phúc như thế, cũng không thể lâu dài, nhưng thế cũng tốt, muội muội nói xem có đúng không?”

“Phải, hạnh phúc có được là tốt rồi, dù hạnh phúc mất đi nhưng vẫn còn có thể nhớ lại được”- Hữu Hi đau đớn cười, nhưng lại nói: “Nói không chừng sau hỉ sự này, thân thể tỷ tỷ lại tốt lên, hạnh phúc cũng lâu dài”

“Đa tạ muội muội an ủi”- Dạ Lan ưu nhã mỉm cười: “Thân thể này sợ rằng không thể khỏe lại được”

Hữu HI như nhớ lại gì đó, cô đơn nói: “Tỷ tỷ còn chưa nói cho muội biết, trước đây chúng ta đến từ đâu? Dù không có cha mẹ, nhưng cũng có cố hương đúng không?”

“Muội muội sao lại đột nhiên hỏi chuyện này.

“Muội chỉ muốn biết truyện trước

kia về bản thân, không biết quá khứ, sống luôn bất an sợ hại, trong đầu

luôn thoáng ẩn thoáng hiện một đoạn kí ức ngắn, hình như có liên quan

đến Xích Nguyệt quốc, tỷ tỷ, chúng ta cùng Xích Nguyệt quốc có quan hệ

sao? Cảm giác nơi đó rất quen thuộc”- Hữu Hi vẻ mặt áo não, khóe mắt khẽ lơ đãng đảo qua dung nhan Dạ Lan, nhìn sắc mặt nàng ta tái nhợt..

Dạ Lan hiện lên chút sợ hãi, ngồi thẳng dậy, giọng nói bất an hỏi: “Muội muội… muội nhớ lại gì sao?”

Hữu Hi nhíu mày, buông tay: “Không có, chỉ là trong đầu đột nhiên hiện ra, nên thuận miệng hỏi, nếu tỷ tỷ

không biết, quên đi, tỷ tỷ nghỉ ngơi ta không làm phiền nữa”

Hữu Hi nói xong, xoay người đi.

Sắc mặt Dạ Lan trở nên âm trầm bất an, tay gắt gao giữ lấy vải giường, vẻ mặt âm tàn.

Hữu Hi trở về Di Tâm Cư, chìm trong suy

nghĩ bản thân, không chú ‎ ở phái trước có bóng người đang đi tới có vẻ

rất lo lắng, nàng cứ như vậy thẳng tắp đụng vào ngực người đó.

“Nàng.. đi đâu?”- Hắn bất an hỏi, ánh mắt lo lắng, tay nắm chặt bả vao nàng, cũng không muốn làm đau nàng.

Hữu Hi bỏ qua sự quan tâm của hắn, lạnh lùng nói: “Ta … đi chúc mừng tỷ tỷ thành hôn, Vương gia yên tâm, Bắc Thiên dù chết

rồi, nhưng người nhà của hắn vẫn nằm trong tay vương gia, ta sẽ không

đào tẩu đâu!”

“Nàng…!”- Hắn rõ ràng

không phải ‎ ý này, hắn chỉ lo lắng nàng, tại sao, nàng lại nói như vậy, làm cho hắn khó chịu. Hắn chẳng qua muốn mượn cái đó để giữ nàng lại,

hắn biết cách đó không đúng, nhưng hắn không còn nghĩ ra cách khác để

giữ nàng lại.

“Tỷ tỷ đang chờ Vương gia, ta về phòng trước đây”- Hữu Hi hất tay Lăng Khiếu Dương, không chút do dự rời đi.

Lăng Khiếu Dương thì ảo não thương tâm, hung hăng phất tay, không cam lòng đi tới chỗ Dạ Lan.

Hữu Hi trở về Di Tâm Cư, để bản thân bình tĩnh lại, sau đó nhớ lại những gì hôm nay mình đã nghe tự suy nghĩ xem nên làm gì?

Nằm trên giường, nghĩ mãi cuối cùng mơ màng ngủ đi, cơm trưa cũng không ăn. Đêm buông xuống, Hữu Hi cảm giác có người gọi nàng.

Hai mắt mơ mơ màng màng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lăng Khiếu Dương, cau mày, đầu hơi choáng váng.

“Ngủ suốt nửa ngày, cơm trưa cũng không ăn, trong bụng nàng còn có đứa trẻ, làm sao chịu nổi, ngồi dậy ăn cơm tối”

Hắn quả thật có lòng tốt như vậy sao.

Hữu Hi ngồi dậy, vỗ vỗ trán: “Ta ngủ lâu vậy sao?”

“Sao vậy, không thoải mái sao?”- Hắn lo lắng hỏi.

Hữu Hi lắc đầu: “Ngủ lâu quá nên đầu hơi mơ hồ”

Lăng Khiếu Dương đứng dậy đi tới trước

thau nước nóng sớm đã chuẩn bị, dùng khăn tay nhúng vào, đi tới bên cạnh Hữu Hi, muốn giúp nàng lau mặt,, NHưng Hữu Hi ngăn lại: “Để ta”- Vừa nói, vừa cấm lấy khăn từ tay Lăng Khiếu Dương, xoa xoa mặt, quả thật đã thanh tỉnh một ít.

XUống giường, hắn muốn dìu nàng, lại bị nàng thản nhiên tránh ra, ngồi trước bàn: “Vương gia muốn cùng ăn sao?”

Vẻ mặt Lăng Khiếu Dương vừa đau khổ vừa mất mát, âm thầm ngồi đối diện Hữu Hi.

Hữu Hi cúi đầu ăn cơm. Từ lúc mang thai, khẩu vị trở nên cổ quái, những thứ thích ăn trước kia bây giờ


The Soda Pop