Polaroid
Lãnh Quân Dạ Thiếp

Lãnh Quân Dạ Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211904

Bình chọn: 7.5.00/10/1190 lượt.

g ta vẫn se yêu nhau chứ?”- Dạ Lan bất an hỏi. “Nếu thiếp thật sự chết đi, chàng có quên thiếp không”

“Không được nói gở, nàng sẽ không chết mau ngủ đi”- Hắn không thể trả lời, thật sự không thể trả lời những vấn đề của nàng.

Dạ Lan cũng không hỏi tới cùng, lưu luyến si mê nhìn Lăng Khiếu Dương, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, đau đớn

hành hạ nàng khiến nàng đuối sức trong chốc lát liền ngủ đi.

Lăng Khiếu Dương nằm bên cạnh, trầm mặc hồi lâu, đôi mắt đen bí hiểm, đứng dậy rời khỏi Than Nhiên Cư.

Lăng Khiếu Dương cau mày, vẻ mặt trầm tư, không biết đang suy tự điều gì, ngón tay nhẽ nhàng di qua lại trên mặt

bàn. Mỗi khi hắn tự hỏi mình bất cứ chuyện gì, luôn làm động tác này rất tao nhã mang theo dư vị của nam nhân/

Cao Mạc từ sáng sớm đã bị Lăng Khiếu

Dương gọi tới đứng đó nhận lệnh, Lăng Khiếu Dương không lên tiếng, hắn

cũng không hỏi nhiều, đi theo Lăng Khiếu Dương nhiều năm, coi như rất ăn ý.

Trầm mặc lúc lâu, Lăng Khiếu Dương thấp giọng nói: “Ngươi có từng nghe qua trên chốn giang hồ có ai gọi là độc thánh nhân không?”

Cao Mạc trầm ngâm đáp: “Đã từng nghe qua, Vương gia muốn tìm người này sao, thuộc hạ có thể tìm vài người trong ginag hồ hỏi thăm sẽ biết ngay”

Lăng Khiếu Dương vẻ mặt trầm ngưng, không biết trong lòng mưu tính gì, cúi đầu phân phó nói: “Việc này giao cho ngươi đi làm, nhớ kỹ, không thể để người khác biết là

ngươi do vương phủ phải đi tìm hiểu, đồng thời hỏi cho rõ độc thánh có

cứu Dạ Lan không, sau đó lập tức hồi báo!”

“Thuộc hạ hiểu!!”- Cao Mạc chắp tay “Thuộc hạ đi làm ngay”

“Lui xuống đi”- Lăng Khiếu Dương hạ lệnh, ngồi xuống, đôi mắt đen lóe lên tia thâm trầm.

Hữu Hi ngồi trước bàn, bàn tay nhỏ bé ra

sức đan hài, nàng muốn nhanh nhanh đến gặp Hoàng Bắc Thiên, nàng phải

làm cho xong đôi giày để hắn mang đi.

Đang làm, nhưng Hữu Hi không kiềm được tò mò hỏi Xảo Nhi: “Lan phu nhân có sao không, nghe nói nàng ấy bị thổ huyết?”

“Nghe tiểu Thúy hầu hạ Lan Phu

nhân nói, Lan phu nhân thân thể không khỏe, trúng một loại đọc rất phức

tạp, thái y cũng không có cách chữa”

“Là như vậy sao?”- Hữu

Hi nhớ tới vẻ mặt sốt ruột của Lăng Khiếu Dương, độc mà Dạ Lan phát tác

hình như giống như Hoàng Bắc Thiên, một tháng chỉ bị một lần, hơn nữa

độc phát không có thời gian cố định, đôi khi còn không xuất hiện.

Nghĩ tới đó nàng cảm thấy đau lòng, thật

không công bằng, vì sao có người hạnh phúc có người lại chịu đau đớn

chứ!! Nếu để những nỗi đau mà Bắc Thiên phải chịu lên người Lăng Khiếu

Dương, làm cho hắn cũng biết đau.

Thời gian trôi qua, Hữu Hi tự mình làm

xong giày quần áo rồi ăn cơm, chén thuốc cũng không uống nữa. Mỗi ngày

nàng đều ngóng trông, ngóng trông đến ngày gặp Hoàng Bắc Thiên, nhưng

sao thời gian lại chậm như thế.

Rốt cuộc nàng cũng nghị ra ý này, chuẩn bị giấy bút mực chạy ra khỏi Vương phủ, trong lòng nhảy nhót, bước chân vui vẻ.

Dáng vẻ tung tăng của nàng đập vào mắt

Lăng Khiếu Dương, hắn mới từa Nghĩa Hàn Lâu bước ra liền nhìn thấy thân

ảnh vui vẻ của nàng. Chuyện gì khiến nàng cao hứng như thế.

Nhịn không được hắn đi theo, hắn không ý thức được bản thân, tự mình theo dõi nữ nhân thật sự là một hành động hạ lưu.

Hữu Hi đi thẳng tới Minh Viên, tường viện cao cao, nhìn cửa khép chặt, còn mười ngày nữa mới gặp Bắc Thiên. Nàng

đi qua đi lại bên Minh Viên, rồi dừng lại, nơi này cách phòng Bắc Thiên không xa. Nàng mỉm cười, hai tay đặt lên miệng, hô lớn: “Bắc.. Bắc Thiên”- Nhưng không ai trả lời, chẳng lẽ mình gọi nhỏ quá, hay.. độc phát tác?

Hữu Hi không khỏi lo lắng, gọi tên Hoàng Bắc Thiên, cổ họng đau rát.

“Hữu Hi… là nàng sao?”

Rốt cuộc cũng nghe thấy Hoàng Bắc Thiên khiến người ta an tâm, Hữu Hi cao hứng nhảy dựng lên, gọi to: “Bắc Thiên, là ta, ta đang ở bên ngoài”

Bên trong Hoàng Bắc Thiên không khỏi cười: “Nhớ ta sao?”

Hữu Hi đỏ mặt hét lớn: “Phải, phải, đừng nói chàng không nhớ ta”

Hoàng Bắc Thiên nói: “Đương nhiên..”

Hữu Hi ai oán, hắn dám nói không thử xem!

“Đương nhiên là nhớ nàng, đồ ngốc”- Giọng nói dương dương tự đắc của Hoàng Bắc Thiên vang lên, đọng lại trong lòng Hữu Hi.

“Chàng có buồn không, ta cùng chàng nói chuyện”- Hữu Hi dựa vào người vào tường, réo to ở bên trong.

“Được”- Hoàng Bắc Thiên

di chuyển xe lăn., đến gần tường, hai người dựa sát vào nhau, cái tường

cao như một ngọn núi không thể vượt qua.

“Được rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện nhân sinh đi!”

“Nhân sinh?”

“Đúng vậy”- Hữu Hi tràng cảnh tương lai: “ Ta nghĩ, nếu có ngày kì tích xảy ra, thân thể của ta khỏe chở lại, ta muốn sinh cho cho chàng, nếu là con trai thì sẽ soái giống chàng, nếu là con gái thì sẽ xinh đẹp như ta, mỗi ngày đều quấn quít lấy nhau, đến lúc

đó, ta sẽ kể chuyện trước đây cho chúng nghe”

Hoàng Bắc Thiên thật lâu không đáp lại, Hữu Hi hô lớn: “Bắc Thiên, chàng còn đó không? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Đồ ngốc, cuộc sống sau này ai biết được, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt”- Cuối cùng giọng nói cô độc của Hoàng Bắc Thiên cũng cất lên.

“Hạnh phúc của ta chính là chàng, chỉ cần có hy vọng sống, ta mong hoàng thượng suy nghĩ lại, thả