80s toys - Atari. I still have
Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê

Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322063

Bình chọn: 9.5.00/10/206 lượt.

hó có thể

an toàn rút lui. Bọn họ sắp xếp ngày càng chặt chẽ.

Lãnh Phi Nhan ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, trong vò đã không còn chút gì. Có tiếng vang lên rất khẽ, nhưng

Lãnh Phi Nhan biết đó là tiếng bước chân của Vu Chung.

Hắn lẳng lặng đứng sau lưng nàng, vô cùng im ắng. Trong không khí, mùi đàn hương và mùi rượu đan xen với nhau,

như muốn mê hoặc lòng người mà không chịu tan ra. Lúc ấy sắc trời hơi

tối, sen trong hồ hơi nhú lên, áo trắng của nàng trải lên trảng đá bên

hồ, huyễn hoặc như Dao Trì tiên tử.

Vu Chung không dám khẳng định nàng có say hay không. Thậm chí hắn cũng không biết mình có tỉnh táo hay không mà

đưa tay muốn chạm vào vạt áo nàng. Nàng quay đầu lại, mắt sắc như dao,

đóng băng mọi ý nghĩ viển vông.

Vu Chung quỳ dưới đất, thái độ thỉnh tội

rất thành khẩn. Lãnh Phi Nhan lạnh lùng xua tay, ý bảo đi xuống. Thế là y khom người bước đi.

Vu Chung đi theo Lãnh Phi Nhan trong

nhiệm vụ lần này. Khi bước vào Cừu Phủ, nàng mới cảm thấy khác thường.

Là sát khí. Sát khí mai phục bốn bề đang tỏa ra xung quanh, dưới cái vẻ

bình yên là những cơn sóng ngầm cuồn cuộn.

Lãnh Phi Nhan dừng chân, áo hơi kép lại, trong giọng nói lạnh lùng pha chút trào phúng: “Ra đây đi!”

Thế là những người xung quanh bắt đầu

hiện thân, hai người rơi vào vòng vây. Tế Huyền và Thích Thiện dẫn một

nhóm đệ tử Thiếu Lâm tinh thông y thuật đến chuẩn bị chữa trị cho kẻ bị

thương. Lần này họ chuẩn bị rất đầy đủ.

Lãnh Phi Nhan quét một vòng qua đám

người, vẫn có kẻ vô thức lùi về sau. Ẩm Thiên Hành đầy vẻ chính nghĩa

như trước: “Lãnh Phi Nhan, nhiều năm nay Yến Lâu của ngươi giết người vô số, hôm nay chính là ngày võ lâm Trung Nguyên thay trời hành đạo!”

Lãnh Phi Nhan cười sang sảng, mắt lướt

qua Thích Thiện, không lộ chút tình cảm, Hàm Quang trong tay nàng từ từ

lóe sáng, trong mắt nàng là vẻ cuồng ngạo khát máu: “Được thôi, bổn tọa

chiều các người.”

Vu Chung nắm đao đối lưng với nàng, đứng

giữa đám người vây quanh. Đối mặt với những người chính khí lẫm liệt,

nàng bỗng cảm thấy rất tức cười.

Đúng là một cuộc chém giết đẫm máu. Có lẽ vì để hạn chế Phi yến khấu của nàng, nơi này có rất nhiều chướng ngại

vật. Nàng tránh thoát vài đợt tấn công, một mảnh Phi Yến khấu bắn ra, vì chướng ngại ngăn lại nên chỉ làm xước da mặt của Ẩm Thiên Hành. Trong

nhất thời, máu chảy thành sông, vị minh chủ của chính nghĩa ấy cũng đổ

máu.

Cứ như thế, mọi người càng phẫn nộ, mà

sát khí của Lãnh Phi Nhan cũng càng đậm. Mỗi khi Hàm Quang đi tới đâu là tiêng kêu thảm vang lên tới đó. Thế này không được rồi, họ sẽ thua mất.

Thích Thiện

Vu Chung đi theo Lãnh Phi Nhan trong

nhiệm vụ lần này. Khi bước vào Cừu Phủ, nàng mới cảm thấy khác thường.

Là sát khí. Sát khí mai phục bốn bề đang tỏa ra xung quanh, dưới cái vẻ

bình yên là những cơn sóng ngầm cuồn cuộn.

Lãnh Phi Nhan dừng chân, áo hơi kép lại, trong giọng nói lạnh lùng pha chút trào phúng: “Ra đây đi!”

Thế là những người xung quanh bắt đầu

hiện thân, hai người rơi vào vòng vây. Tế Huyền và Thích Thiện dẫn một

nhóm đệ tử Thiếu Lâm tinh thông y thuật đến chuẩn bị chữa trị cho kẻ bị

thương. Lần này họ chuẩn bị rất đầy đủ.

Lãnh Phi Nhan quét một vòng qua đám

người, vẫn có kẻ vô thức lùi về sau. Ẩm Thiên Hành đầy vẻ chính nghĩa

như trước: “Lãnh Phi Nhan, nhiều năm nay Yến Lâu của ngươi giết người vô số, hôm nay chính là ngày võ lâm Trung Nguyên thay trời hành đạo!”

Lãnh Phi Nhan cười sang sảng, mắt lướt

qua Thích Thiện, không lộ chút tình cảm, Hàm Quang trong tay nàng từ từ

lóe sáng, trong mắt nàng là vẻ cuồng ngạo khát máu: “Được thôi, bổn tọa

chiều các người.”

Vu Chung nắm đao đối lưng với nàng, đứng

giữa đám người vây quanh. Đối mặt với những người chính khí lẫm liệt,

nàng bỗng cảm thấy rất tức cười.

Đúng là một cuộc chém giết đẫm máu. Có lẽ vì để hạn chế Phi yến khấu của nàng, nơi này có rất nhiều chướng ngại

vật. Nàng tránh thoát vài đợt tấn công, một mảnh Phi Yến khấu bắn ra, vì chướng ngại ngăn lại nên chỉ làm xước da mặt của Ẩm Thiên Hành. Trong

nhất thời, máu chảy thành sông, vị minh chủ của chính nghĩa ấy cũng đổ

máu.

Cứ như thế, mọi người càng phẫn nộ, mà

sát khí của Lãnh Phi Nhan cũng càng đậm. Mỗi khi Hàm Quang đi tới đâu là tiêng kêu thảm vang lên tới đó. Thế này không được rồi, họ sẽ thua mất.

Thích Thiện đại sư chỉ huy chúng tăng

chữa trị người bị thương, đại đa số vết thương đều không thể cầm máu. Vu Chung vẫn luôn quan sát nàng trong biển máu kia, dáng người liêu xiêu

cũng nhuốm màu điên cuồng tà ác, ma mị làm người ta rung động.

“Lâu chủ.” Một tiếng kêu vang lên, Lãnh

Phi Nhan quay đầu lại. Khoảng cách gần như vậy, nàng chỉ hơi nghiêng

người, thân mình nhẹ nhàng lướt qua. Một con dao nhỏ bỗng từ dưới vai

nàng đâm lên, chỉ một nhát Vu Chung đã thành công, bay người lui ra.

Trong khoảng khắc mọi người ngẩn ngơ, hắn phóng người ra khỏi đám người, nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu.

Máu chảy ra nhanh chóng biến thành màu

tím, trên dao có độc. Cách thức này, nếu người trong chính phái dùng thì gọi là đánh lén, nhưng nếu ng