
h bằng ngươi, hãy tin tưởng trữ lan
đứa bé này rồi sẽ rời bỏ nàng, tin tưởng, hắn sớm muộn rồi sẽ một lòng
một dạ với ngươi .”
“Y hoàng nào dám nghĩ xa như vậy, mẫu hậu chê cười.”
“Có ngươi bên cạnh Trữ Lan như vậy, Bổn cung cũng yên tâm , đứa bé
kia, từ nhỏ kiêu căng, rất nhiều chuyện còn muốn phiền phức ngươi nên
tha thứ một chút.”
Đề tài này quả thực nhàm chán , tinh tiết thật muốn lặp lại.
Long y hoàng bị hoàng hậu lôi kéo ở hậu cung vài vòng, mãi đến giữa
trưa mới chịu lưu lại ăn cơm ở tài phóng để nàng hồi đông cung.
Nàng cảm giác được toàn thân các khớp xương đều khắp nơi đau nhức ,
trở lại đông cung, nàng chuẩn bị để Oanh nhi mang nàng trở về phòng đột
nhiên thấy phía trước các cung nữ đang đứng túm tụm một chỗ, ánh mắt rất kích động.
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Long y hoàng nhịn không được tiến lên, hỏi.
Bọn họ vừa nhìn thấy nàng, lập tức sắc mặt trắng bệch, sửng sờ tại
chỗ, hành lễ , nói quanh co nửa ngày cuối cùng cũng không ra cái gì tốt .
“Đừng lo nói đi , ta sẽ không để ý .” Long y hoàng thấy các nàng đang đau khổ đành phóng khoáng một chút .
“Là, thái tử phi, ” rốt cục cũng có người chịu trả lời, cẩn thận
không thua gì tại trên chiến trường tìm địch ( nguyên lai là địa lôi
nhưng ta k biết nó là cái j nên dịch tạm là địch mong các nàng tha thứ
^^): “Thái tử điện hạ vừa mới trở về , còn mang theo môt nữ tử xinh đẹp , tuyên bố phong nàng làm sườn phi , vừa rồi chúngnô tì là đang bàn luận
về chuyện này” Sườn phi? Sườn phi!
Long y hoàng đột nhiên đứng không vững, Oanh nhi vội vàng đở lấy thân ảnh của nàng.
Đích xác, tối hôm qua vừa mới lập gia đình, chính là đến sáng sớm
ngày thứ hai trượng phu công khai cưới một cái sườn phi … nàng lại càng
không thể nghi ngờ thái độ .Hắn chán ghét nàng, cho nên lập gia đình
sau đó lập tức cưới sườn phi, là đang cố ý muốn bức nàng.
Này vô luận là ai đều không chịu nổi đả kích . “A! Ta không cần quan tâm đến hắn! Muốn
cưới ai thì cưới, dù sao chuyện của hắn ta không xen vào.” Long y hoàng
khẽ cười một tiếng, đi qua chỗ cung nữ
.Oanh nhi vội vàng đi theo sau nàng.
Ed: Tinh Dạ Tử Yên
“Con mẹ nó châm chọc, nhanh như vậy đã có kết quả!” Long y hoàng phun ra một hơi, trở lại gian phòng, lạnh lùng nhìn mọi thứ.
Được! Trượng phu của mình vẫn còn đang tân thú với sườn phi trong
phòng như thế nào lại có người? Na cô nương bản thân muốn làm gì, cũng
giống như những…oán phụ khác độc thủ đều ngoan độc giống nhau không chút lưu tình, sau đó đem thân thể của mình hành hạ tỏ vẻ tứ chi mềm yếu,sau đó thoáng cái ngã xuống .Bản thân hồi lâu không thấy trương phu , ý chí cho nàng biết rằng dù bản thân có bệnh nặng cỡ nào hắn cũng sẽ không
quan tâm.Nhưng tính nàng trời sanh không phải như thế thật buồn nôn.
“Ta vừa mới đến không lâu,đối với ngoại quốc cái gì cũng không biết – hoàn cảnh còn không quen thuộc, dù sao hiện tại cũng không có việc gì
Oanh nhi, ngươi dẫn ta đi ra bên ngoài chơi đùa nha.” Nàng đột nhiên
cười nói với Oanh nhi nãy giờ vẫn bên cạnh nàng chưa dám lên tiếng.
“Nhưng là, thái tử phi….”
“Hiện tại ở chỗ này gọi thế nào cũng được ,nhưng khi ra ngoài hãy
gọi ta là tiểu thư.Biết không ?” Long Y Hoàng nhìn bốn phía, sau đó nhìn lại bản thân, xác định không có quên gì.
“Là, tiểu thư.” Oanh nhi vẫn giữ thái độ cung kính.
Đường phố kinh thành thật rất phồn hoa, bất cứ thứ gì cần có đều
có, sánh với ban đầu tại huyền quốc thực náo nhiệt vô song, nhưng là
phong cảnh bình dị, đây là Long Y Hoàng thực tò mò chuyện bên ngoài.
Nghe nói tại Huy quốc hữu có một cái sông rất xinh đẹp ,kéo dài dọc
khắp cả nhà lầu thành trấn, mỗi khi đến mùa hè, hai bên đều nở đầy
liên hoa đỏ tươi, là một nơi rất thuận lợi nói chuyện yêu đương , nhất
là ban đêm, cùng với đó là những đoàn thuyền , mang theo hoa đăng gắn ở
đầu thuyền,theo làn nước chảy cứ vậy mà trôi dọc cả sông.
Hiện tại đúng là lúc Hồng Liên phồn hoa .
Coi như là lẻ loi một mình, nhưng cũng có thể nhìn cảnh đẹp này làm say lòng người.
Các quán ven măt đường, có bán không ít những vật phẩm trang sức,
Long Y Hoàng tiện tay cầm lấy một cây trâm màu vàng,trên đó khắc hồng
bảo thạch liên hoa, xinh đẹp, hoa lệ.
“Cái này là như thế nào? Oanh nhi”
…….không ai trả lời.
Long Y Hoàng kỳ quái – xoay người sang chỗ khác, mênh mang trong bể
người, lại không thấy bóng dáng cung nữ mình đâu,môi ngọc cất lên tiếng
gọi dò xét : “Oanh nhi?”
Cũng không có hồi âm, Long Y Hoàng để đồ trong tay xuống , dọc theo
đường vừa đi tìm Oanh nhi , kết quả đi chưa được mấy bước, lập tức thấy
được thân ảnh nàng . Nhìn qua một lượt, Oanh nhi thân hình mãnh khảnh
rất dễ nhận ra , lúc này đang cúi đầu xấu hổ trước mặt một nam nhân,
Long Y Hoàng xoay chuyển ánh mắt, cũng nhìn rõ ràng người mặt người nọ.
Là một nam tử thuộc hàng tuyệt sắc cực phẩm, ngũ quan tinh tế, mũi
thẳng đĩnh, cười đến tao nhã, thật môt quân tử hào hoa phong nhã ( trời
nhìn ca này bỗng dưng ta nhớ đến Kim Trọng … =))), hắn vóc người ngọc
thụ lâm phong. So sánh với Oanh nhi cao hơn một cái đầu, đang ở hơi hơi
cúi đầu mắt nhìn Oanh