XtGem Forum catalog
Lãnh Cung Hoàng Hậu

Lãnh Cung Hoàng Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328285

Bình chọn: 10.00/10/828 lượt.

n ta đã bắt đầu nhũn ra, dưới tay buông long, người trên lưng liền ngã thẳng xuống phía sau

Ta thét chói tai, quay lại ôm hắn, nhưng lại nhìn thấy Đường Vấn Thiên đã đem hắn ôm vào trong ngực

Ta không nói, đoạt lại Vấn Hiên từ hắn trong lòng hắn, rốt cuộc bò lên Xuất Vân điện rồi. Ta tưởng rằng, nghênh đón 2 bọn ta sẽ làm 1 Xuất Vân điện ngày xưa, nhưng không ngờ, bên trong Xuất Vân điện giăng đầy khăn trắng, cư nhiên là 1 linh đường với cỗ quan tài!

Bọn họ thấy ta lại đây, liền đi lại tiếp lấy Vấn Hiên trên lưng ta. Ta lãnh đạm nói “Các ngươi làm gì? Nơi này, vốn là muốn làm gì?” Nói xong, ta liền kinh kêu 1 tiếng, phun ra 1 ngụm máu tươi. Sau đó, cái gì cũng không còn biết nữa!

Trong bóng tối, ta như nghe được tiếng hài tử khóc. Một tiếng rồi lại 1 tiếng, cảnh sắc thay đổi, trên chiến trường, trong thiên quân vạn mã, hài tử ta sinh gọi ta mụ mụ! Ta không thấy rõ bộ dáng của hài tử, bất quá, ta lại biết rõ đó là 1 hài tử đáng yêu

Trong chốc lát sau, cảnh sắc lại thay đổi, hài tử bắt đầu đã có 2 bím tóc. Gương mặt nhỏ nhỏ, quật cường, đáng yêu, ánh mắt không khác gì ta! Là nữ nhi sao, hài tử của ta là nữ nhi sao? Lòng ta đau xót, nàng chỉ chỉ vào bụng ta, bật cười khúc khích

Hình như nàng muốn nói với ta cái gì đó, là cái gì? Ta nghiêng đầu, bàn tay bất giác xoa xoa lên bụng. Là nữ nhi, hài tử mất tích của ta là nữ nhi! Đã chết rồi sao? Có phải nàng đã chết không? Nếu không, tại sao cư nhiên gặp ta trong mộng? A! Đây là báo mộng sao!

Nàng khúc khích cười, hô to với ta “Mụ mụ, mụ mụ, gặp lại!” Dứt lời, nàng liền xoay người, chạy vôi về phía có ánh sáng

Âm thanh trong trẻo khảm vào trong tim ta, trái tim ta không tự chủ được mà đau đớn. Vươn tay, muốn đuổi theo, nhưng 2 chân có thế nào cũng không động đậy được ”Hài nhi, hài nhi, trở về!”

Nàng như không nghe thấy, vội chạy thẳng về phía trước. Một hồi lâu, Vấn Hiên đứng phía cuối ánh sáng, dang đôi bàn tay to, đem hài nhi ôm lên, nở nụ cười với ta

“Vấn Hiên, Vấn Hiên, chàng chờ ta 1 chút!” Ta liều mạng đuổi theo luồng ánh sáng đó. Thân ảnh của Vấn Hiên lúc trái lúc phải, cho dù ta chạy đến rã 2 chân nhưng vẫn không đến gần hắn được. Ý cười ấm áp bên môi hắn không thay đổi “Nô nhi, trở về đi, đây là phải là nơi nàng nên tới!”

Ta khóc lớn nói, “Không phải, không phải, ta không quay về, chàng đừng đi!”

Thân hình nữ hài trong tay hắn chậm rãi lớn lên, cuối cùng cư nhiên biến thành bộ dáng 1 cô nương. 15, 16 tuổi, xinh đẹp cực kỳ, hồng y tóc đen, nàng ôm cổ hắn, khúc khích cười. Ta híp mắt, muốn nương theo ánh sáng nhìn rõ mặt nàng, nhưng không thành công

Vấn Hiên thở dài “Trên người nàng còn có hài nhi của chúng ta, nàng sao có thể đuổi theo ta đây? Trở về đi, sinh hạ hài nhi, sau này, đành giao phó nó cho nàng rồi. Nô nhi, gặp lại!” Dứt lời, trên người chậm rãi phát ra ánh sáng, cả người lơ lửng trong không trung, hai thân ảnh đột nhiên biến mất trong không khí, trở thành 1 bầu trời đầy sao

Đừng đi! Ta khóc đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc. Đừng đi, Vấn Hiên, đừng bỏ ta lại 1 mình

Đầu đầy mồ hôi mà tỉnh lại, “Đừng, đừng đi!” Ta lên tiếng kêu to.

Phù Dung tinh tế lau mồ hôi trên trán ta, nhẹ giọng nói “Đại tỷ, không nên quá thương tâm, cẩn thận hài tử!”

Ta thoáng giật mình, bất giác đặt tay lên bụng, không sai, là hài tử của ta và Vấn Hiên! Tâm tình kích động như vậy, hài tử rất dễ chảy sản [hư thai'>. Nhưng là, mỗi lần nghĩ đến việc Vấn Hiên đã cách xa ta, trái tim ta đã đau đến không thể khống chế

Vấn Hiên, chàng như thế nào đã cách xa ta rồi?

“Vấn Hiên đâu?” Ta nghẹn ngào nói. Lúc này, thanh âm của ta cư hiên đã nghẹn đến mức không thể phát âm được rồi

Phù Dung thở dài, nhẹ giọng nói “Bọn họ cũng không dám đưa hắn vào trong quan tài, bây giờ đang ngủ bên trong Xuất Vân điện!”

Sống mũi ta cay xè, bọn họ cư nhiên ném hắn ở đại điện! Hắn là Vấn Hiên! Đã trở về nhà mình, vì sao muốn phải bị đưa đến đại điện, hắn ngay cả việc quay về phòng mình, nhìn ngắm cây mai trước cửa sổ cũng không thành sao? Hắn đã ra đi, còn cây mai phía trước Xuất Vân điện thì sao?

Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy hai cây mai bên ngoài, ta cứ tưởng rằng bọn họ đã đào tất cả cây mai ở nơi này lên, di chuyển đến Phượng Hoàng cốc [nếu mọi người có thắc mắc tại sao trong chương trước có nói là 2 cây mai này được đem đến Phượng Hoàng cốc thì ta xin giải thích là mấy cây mai đó là giả, Nô tỷ nói vậy chỉ để an ủi anh Hiên thôi '>

“Ta muốn đi đến bên cạnh Vấn Hiên!” Ta lạnh lùng nói. Dứt lời, liền đứng dậy, chậm rãi bước đi

Trên linh đường đầy những bó hoa màu trắng, tất cả các cung nữa trong Xuất Vân điện đều khóc lóc nước mắt chảy ròng. Trên linh đường, đó người đốt chỉ tiền [giống như giấy tờ vàng bạc ý'>, có người thắp hương, trong màn hương khói tràn ngập, ta như thấy được Lâu Nhạc Khanh khóc đỏ cả mắt. Nguyên lai, trên đời này không chỉ có 1 mình ta thương tâm cho Vấn Hiên

Bọn họ, cũng nghĩ đến Vấn Hiên. Đúng vậy, Vấn Hiên vốn vô cùng ôn nhu, vô cùng tốt với mọi người? Tại sao lại ra đi sớm như vậy? Trời cao đối với hắn sao mà bất công

Ta đi thẳng vào trong