
ó thể là nhớ lầm rồi?” Ta mê hoặc nói.
Hắn lạnh lùng nói, “Người khác thì có thể nhớ lầm nhưng ngươi – người mà ngay cả khi xem qua phương thuốc 1 lần cũng có thể nhớ kỹ – sao có thể nhớ nhầm?” 2 mắt hắn bắt đầu trở nên đỏ ngàu. Oh oh oh! Hắn thật sự đang hoài nghi Đường Vấn Thiên!
“Lâu như rồi thì đừng nên truy cứu nữa! Chuyện của Thuỵ thái y ta cũng không muốn nhắc lại, chỉ là nhắc đến Thuỵ thái y thì lại nghĩ đến 2 nô tài tuỳ thân bên người hắn. Tự nhiên sau đêm đó là bọn họ biến mất! Bây giờ nói, chỉ là có thể hỏi sư phụ mới có thể tìm ra đầu mối tung tích của 2 người họ mà thôi!” Ta càng tỏ ra không có hứng thú về việc này thì càng có vẻ như việc này đối với ta chẳng có chút liên quan! Loại thuần tuý muốn xem chuyện vui này, loại nói 1 đằng nghĩ 1 nẻo này đều có ở mọi phụ nữ trong chốn hoàng cung! Chỉ là, có người hiểu được phải tránh xa điều cấm kỵ của hoàng cung và 1 số người thì không
Sắc mặt hắn thoáng trở nên tốt hơn 1 tí.”Nếu đồ nhi muốn nghiên cứu y thì không bằng cứ đến dược phòng sách! 2 người cùng nghiên cứu thì sẽ có hiệu quả hơn 1 người!”
Ta thở dài nói, “Bây giờ Dược Nô đang muốn nghiên cứu chứng bệnh mất vị giác! Mà này chứng mất vị giác này lại chỉ có mình Đường Vấn Thiên mới biết! Sư phụ có sẵn phương thuốc đó không? Như vậy thì còn tốt hơn là ngày ngày ở nơi này vắt óc suy nghĩ!”
Hắn cười to nói, “Ta tưởng rằng cả đời Diệp Dược Nô lấy việc nghiên cứu y thuật làm quang vinh, không ngờ ngươi cũng có lúc đi học đơn thuốc của người khác! Quả nhiên là chuyện lạ!”
Ta cười nói, “Không dùng phương thuốc có sẵn mà ngày ngày đi nghiên cứu mới là chuyện lạ! Tận dụng thời gian đó để nghiên cứu phương thuốc các chứng bệnh chưa có thuốc chữa không phải là tốt hơn sao?”
Hắn thở dài một tiếng, gật đầu nói, “Nghe quân buổi nói chuyện, thắng đọc mười năm thư (*)! Đúng vậy! Có thể điều này đúng! Kỳ thật việc này, trên đời này ước chừng chỉ có một mình Vấn Thiên là biết! Hắn cực kỳ thông minh. Này mấy năm nay tiến bộ rất nhiều. Trong lúc hạ độc, hắn liền nghĩ đến thảo dược mà ngươi hay dùng điều chế thuốc! Hơn nữa, thành phần của độc dược và của giải dược hoà lẫn lại với nhau, người bình thường vốn không thể biết, nhưng lại có thể sinh ra một loại thuốc độc mới! Như làm cho mất vị giác và làm mù mắt! Không thể không nói, nếu hắn không làm Hoàng đế thì sẽ còn siêu việt hơn ta! Bình khởi bình toạ (**) với ngươi!”
Nói cách khác, chứng mất vị giác của Tiểu Hạ phát sinh vì bị trúng độc! Một loại độc do phương thuốc của ta và của hắn hợp lẫn lại với nhau! Ta ảo não. Nếu biết trước thì ngay từ đầu ta đã chỉ dùng thuốc để điều chế giải dược! Vậy thì hắn đâu có thể chế tạo ra loại độc dược đó!
“Ta chỉ có thể nói nhiêu đó, còn lại là phải tuỳ vào ngươi rồi” Hắn gật đầu. Vuốt ve sợi dây tai 1 hồi lâu. Cúi đầu nói, “Nô phi nương nương, vậy thì ta xin cáo lui!” Dứt lời, hắn liền thối lui ra sau!
Ta định nói tiếp thì đã thấy hắn khẩn trương đóng cửa lại, người đi mà cứ như bay nhảy!
“Cái hòm thuốc!” Trí nhớ của người này quả nhiên là không tốt! Đi tới đâu là cứ bỏ quên đồ tới đó, với cái trí nhớ như thế này mà cũng có thể làm đại ngự y trong cung! Thế giới này, quả nhiên là loạn rồi!
Ta không khách khí mở hòm thuốc của hắn ra, bên trong đó cần thuốc gì là đều có. Ta tìm thấy vài vị thuốc mình muốn, nếu nhiên không phải tính tính tính của hắn như thế thì ta có muốn tìm dược liệu cũng e là không dễ dàng!
Đang định đóng hòm thuốc lại thì từ bên trong đó lộ ra 1 vật bằng lục màu đỏ! Rút ra nhìn kỹ, đó là 1 cái yếm tuyết mai! Cái yếm này được thêu xảo tinh tế, vừa nhìn đã biết đó không phải là 1 vật bình thường! Tuyệt đối cũng không phải là đồ vật của hạng thiếp thân cung nữ! Ta cau mày hoài nghi. Tên này quả thật đào hoa, ngày thường đều chạy đi chạy lại đến tẩm cung của các nương nương, cái yếm này không phải là của 1 trong các nương nương đó chứ! Nếu là như thế thật thì chắc hẳn sẽ có chuyện hay rồi!
Ta đưa tay lên vuốt vuốt tóc! Chết tiệt! A! Cửu lòng quan của hắn còn ở nơi này! Một đêm nay thật khiến ta khó chịu! Hắn không thể không ám ta được 1 chút nào hay sao?
Từ bên trong nội giường, ta tìm lấy ra 1 bao thuốc bổ máu. Liều mạng đổ hết vào miệng. Không biết lúc nào khởi mà vật này đã thành 1 trong những thứ mà ta hay dùng rồi! Nếu Đường Vũ Hiên không nghĩ ra ý kiến bổ máu thì e là vở kịch giả bộ nôn ra máu của ta đã phải hạ màn sớm!
Thở dài một hơi, nhắm mắt lại, chờ trời sáng thì toàn bộ lượng máu mất đi sẽ được bù trả lại trong cơ thể ta rồi!
Ta thầm nghĩ, nếu ta sở liệu không sai thì cuộc sống yên bình đã qua đi! Hoàng thượng đã đuổi Hương phi được sủng ái nhất đi, lại còn muốn ở lại chỗ ta, chuyện này sợ là đã lan truyền khắp hoàng cung!
Chuyện ta huỷ dung để tránh thị tẩm chắc hẳn cũng trở thành đề tài để mọi người đàm tiếu! Những chuyện này, tất nhiên là ta không bao giò muốn nó xảy ra. Chỉ là, thế sự không như ý người!
Phá vỡ thì cứ phá vỡ đi! Ta áng binh bất đâu đã lâu! Các phi tử thích thủ đoạn thì cứ giở thủ đoạn! Ta đợi để xem thủ đoạn của các ngươi! A, trong ngực tràn đầy hưng phấn.
Đế