pacman, rainbows, and roller s
Lãnh Cung Hoàng Hậu

Lãnh Cung Hoàng Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329565

Bình chọn: 8.00/10/956 lượt.

iao đấu với các ngươi! Người đâu! Bắn tên!” Hắn vung tay lên, những mũi tên lại được bắn lại đây!

Đường Vấn Thiên lại đánh bật các mũi tên đó trở lại!

A! Thật đúng là vi đẹp trai tài! Ta cười nói, “Chỉ là không bằng người mà thôi, cần gì phải lấy cớ nhiều như vậy? Hắn vừa mới nói với ta rằng ngươi quả thật là 1 người đáng thương! Hắn nói, nếu hắn đơn thân giao đấu với ngươi thì hắn chỉ cần dùng 1 tay là có thể giải quyết! Tướng quân, ngài thật đúng là đáng thương!” Ta tiếp tục kích hắn.

Quả nhiên, khoé môi hắn co quắp, sắc mặt xanh mét, nhịn không được nữa mà hét lớn, “Được! Ngươi muốn đơn thân giao đấu thì ta sẽ đơn thân giao đấu với ngươi!” Dứt lời, liền rút kiếm ra định nhảy lên nóc nhà nhưng lại bị 1 tiểu binh bên cạnh ôm chân ngăn lại!

“Tướng quân suy tính cẩn thận! Lấy đại cục làm trọng!” Tiểu binh đó có vóc dáng rất nhỏ, thoạt nhìn cũng chỉ 15, 16 tuổi, lá gan lại rất lớn, cũng dám cản trở đại tướng quân!

Tên tướng quân cúi đầu liếc hắn 1 cái, kiên định đẩy tay hắn ra, phi thân nhảy lên nóc nhà!

Đối mặt với hắn, ta không tin tên tướng quân này không nhận ra thân phận của Đường Vấn Thiên! Để hành tung không tốt của Hoàng thượng bại lộ trước mặt người khác là trách nhiệm của hắn!

Tên tướng quân nâng kiếm chỉ thẳng vào Đường Vấn Thiên, lạnh lùng nói, “Buông người phụ nữ này ra!”

Lúc này hắn giống như con nhà võ! Tướng quân là người cầm binh trong chiến tranh, chỉ có thể là con nhà võ mới có thể quyết đấu cùng người khác! Nhà võ coi trọng nhất tôn nghiêm, lúc này, Đường Vấn Thiên đang ôm lấy thắt lưng của ta, hãnh diện mà đứng, không có chút ý định buông ta ra! Điều này đối với 1 người nhà võ mà nói là 1 loại vũ nhục! ‘

“Cho dù hắn không buông tay thì ngươi cũng không thể đánh thắng hắn! Giết không chết hắn!” Môi ta khẽ nở nụ cười. Mặc dù lúc này ta đang mặc y phục cung nữ, nhưng vì bóng đêm đã che đi toàn bộ những khuyết điểm trên gương mặt nên cả người giống như ám dạ tiên nữ (***).

Chú thích

(*) Độc hữu: duy nhất sở hữu

(**) Hoá cảnh: Cảnh giới biến hoá

(***) Ám dạ tiên nữ: tiên nữ bóng đêm

Hắn ngây ngẩn nhìn ta, trong mắt lóe mê hoặc! Chính là vẻ mặt này! Chính là ánh mắt này! Vẻ mặt này ta rất quen thuộc! Ánh mắt này ta biết rất rõ! A! Thật sự là giống quá!

Trước mặt 1 phụ nữ như, ta tin dù hắn có ra đòn sát thủ mà hắn đắc ý nhất, dù có dùng hết mọi lực lượng thì cũng không thể thắng Đường Vấn Thiên! Khi cao thủ so chiêu, cái quan trọng nhất chính là tinh thần! Mà sức lực tinh thần của hắn đều đã dồn vào ta!

“Cao thủ so chiêu thì phụ nữ như ta nên lui ra! Chỉ là, bởi vì bất đắc dĩ nên ta không thể tách rời hắn được! Hơn nữa, người này công phu cao cường, ta tin trên đời này không có ai là đồi thủ của hắn!” Ta hảo tâm nhắc nhở. Hết sức phân tán ý chí của hắn!

Trong bóng đêm, Đường Vấn Thiên liếc mắt nhìn ta 1 cái. Mặc dù không lên tiếng nhưng bàn tay đặt bên hông ta bị siết mạnh. Làm như cảnh cáo ta không nên quá phận!

Ta kêu lên 1 tiếng đau đớn, “Đau quá!”

Chiêu thức này được ghi chép trong binh sách, gọi là: Hỏa Thượng Kiêu Du!

Quả nhiên, 2 mắt của tên tướng quân đỏ ngầu, như là sắp phun ra lửa!

“Muốn ta quyết đấu với ngươi thì có thể! Nhưng không đánh cuộc thì không được!” Đường Vấn Thiên lạnh lùng nói

Tiểu tướng đó hừ lạnh 1 tiếng, “Cái gì đánh cuộc cái gì?”

Đường Vấn Thiên chỉa kiếm về phía hắn, “Nếu là ta thua thì ta sẽ để nàng lại! Nếu là ngươi thua thì phải lui binh! Thế nào?”

Sắc mặt của tiểu tướng đỏ bừng, cơ hồ run rẩy nói, “Một lời đã định!”

A! Cứ như vậy, những tên cung thủ đó se không còn bắn tên về phía ta nữa! A! Thật tốt ! Bởi vì 2 người họ đã quyết đấu nên ta cũng không cần lo lằng rằng ta với hắn sẽ cùng chịu 1 loại thương thích giống như Tuyên Tuyết Tán!

Nghĩ đến đây, khoé môi ta mỉm cười, 2 mắt nhắm lại. Thanh kiếm chuyển động tạo ra âm thanh xé gió!

Ta chỉ nghe được bên âm thanh của thanh kiếm. Tay hắn vẫn đặt ở thắt lưng của ta, Ta tưởng tượng người đang giao thủ với hắn chính là Tuyên Tuyết Tán, khóe môi lộ ra ý cười ôn nhu!

A! Thật tốt! Không nghĩ rằng cả đời này lại có thể gặp được 1 người giống hệt Tuyên Tuyết Tán!

Tiếng gió dừng lại! Đã kết thúc rồi sao? Ta mở mắt ra thì thấy thanh kiếm trong tay Đường Vấn Thiên đã chỉa vào cổ tên tiểu tướng, trong khi đó, thanh kiếm của tiểu tướng đã bị đánh văng ra xa!

Bởi vì thất bại thảm hại nên sắc mặt của tên tướng quân tái nhợt, 2 mắt đỏ ngầu, giống hệt như 1 huyết thú (dã thú khát máu)!

Thanh kiếm trong tay Đường Vấn Thiên khẽ chuyển động, mũi kiếm tức khắc nhiễm đỏ! “Cho bọn họ lui ra!” Hắn ra lệnh.

Lồng ngực cua tên tiểu tướng kịch liệt phập phồng, một hồi lâu sau mới nói, “Muốn giết cứ giết! Ngươi tưởng rằng ta sợ chết dưới tay hạng người như ngươi?” Dứt lời, liền cười lẫm liệt. Tiếng cười đó làm trái tim ta đau đớn! A! Tại sao khi cười hắn cũng giống hệt Tuyên Tuyết Tán? Hắn rốt cuộc là ai?

“Tướng quân cần gì phải thế? Không biết giữa tướng quân và Tuyên thành chủ Tuyết Tán, ai mạnh hơn ai?” Ta bất giác an ủi hắn.

Hắn thoáng giật mình , một hồi lâu sau mới nói, “Đương nhiên là Tuyên tướng quân