Old school Easter eggs.
Làn Váy Lay Động

Làn Váy Lay Động

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322460

Bình chọn: 7.00/10/246 lượt.

ẩy nàng vào trong tay của nhóm Fan club kia. Nếu không nhờ Dương Tiểu Béo ra 「 quyền 」 cứu giúp, nàng lúc này chỉ sợ còn vây ở trong toilet, bị một người lại một người đang ghen ghét bao vây bốn phía thay nhau tra vấn hạch hỏi nàng.

Tuy nói qua sông đoạn cầu là nàng không đúng, nhưng mà 「 trừng phạt 」này cũng quá tàn khốc đi!

Nàng thật sự tưởng không ra, đã sắp đến kì thi tuyển sinh đại học ở trước mắt, Hướng Cương là học sinh ưu tú cấp ba, tại sao không chuyên tâm vào việc học tập để chuẩn bị thi, ngược lại thích đến trêu chọc nàng?

“Ừm, có được một chút luyện tập cũng tốt.” Hướng Cương câu môi mỉm cười, hơi đăm chiêu sờ cằm một chút, sớm đóan được nàng cũng không phải chịu nhiều ủy khuất gì lắm.

“Luyện tập? Đây là ngược đãi!” Nàng như chú mèo con bị đạp trúng đuôi, tức giận kêu to. Chỉ nghĩ đến chuyện ‘mạo hiểm’ mà hôm nay nàng gặp được, nàng liền cảm thấy hốc mắt nóng lên, hai hàng nước mắt cơ hồ muốn tuôn trào khỏi khóe mi

“Anh ngược đãi em khi nào, đây chính là sự dạy dỗ thương yêu.” Thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, đôi bàn tay to kia đã đưa lên đầu nàng, vô cùng thân thiết vuốt ve những sợi tóc suôn mềm của nàng.

Nàng dùng sức lắc mạnh đầu, tránh xa bàn tay to lớn của hắn. “Ê, ê, ê, nên làm cho rõ a, tôi không muốn được anh dạy dỗ, lại càng không muốn được anh yêu.”

Hướng Cương nheo lại ánh mắt, bạc môi ý cười càng sâu. Hắn mở miệng ra, định nói tiếp, cửa lớn của Lăng gia lập tức bị đẩy ra. Mọi người của Lăng gia bước vào nhà, chậm rãi cởi giầy, phủi phủi bộ quần áo lao động còn dính đầy bụi.

“Con chào bác.” Hướng Cương cao giọng nói, đem tờ tạp chí nặng nề để lên trên bàn. “Tờ tạp chí này vừa mới xuất bản, con mang đến cho bác.” Hắn thong thả nói, thái độ vô cùng lễ phép, tuyệt đối không một tỳ vết nào.

“Tốt lắm.” Bố Lăng trả lời đơn giản, dáng vẻ như đã giảm hẳn mỏi mệt, có vẻ cao hứng cực kỳ. Ông ngồi vào trên ghế sô pha, túi đồ nghề bên hông vang lên loảng xoảng, đôi bàn tay thô ráp cầm lấy tờ tạp chí, bắt đầu lật xem.

Ông là một cao thủ thợ mộc, Lăng gia từ trần nhà đến sàn,đều là một tay ông xây dựng. Mà bản tạp chí chuyên về thiết kế đồ gỗ này ông xem như thánh kinh.

Tạp chí in ấn tinh tế đẹp đẽ, đã sưu tập tất cả những thủ công tinh xảo của các quốc gia khác, giới thiệu và kể lại, đáng tiếc là tạp chí xuất bản ở nước Anh, cách Đài Loan hơn phân nửa vòng trái đất. Nhờ sự thần thông quảng đại của Hướng Cương, bố Lăng chỉ là thuận miệng đề cập đến, qua không bao lâu, một tờ tạp chí nóng hổi đã tự động xuất hiện trong phòng khách Lăng gia.

Bởi vì công lao to lớn này, đương nhiên vị trí ở trên bàn cơm của Lăng Gia cơ hồ có thể nói là khó có thể dao động.

“Buổi tối ở lại ăn cơm đi!” Bố Lăng một tay lật tạp chí, thuận miệng nói, hoàn toàn không để ý không khí trong phòng khách đang nổi sóng ngầm mãnh liệt, càng không phát hiện ra, cô con gái yêu, vì câu nói của ông cả khuôn mặt đều xụ xuống, giống như là bị ai đạp một cước.

“Vâng.” Hướng Cương mỉm cười, đối với người đứng ở một bên, giận mà không dám nói gì, cô gái nhíu mày.

Thật đáng ghét, chỉ biết lấy lòng ba nàng!

Chính là vâng lời mà làm, nhưng lòng Lăng Lung lại có nhiều bất mãn, cũng không có dũng khí mở miệng đuổi người.

“Con đi nấu cơm.” Nàng thấp giọng nói, nuốt xuống những lời chửi mắng liên miên không dứt đã vọt lên tới đôi môi đỏ mọng của nàng, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia liếc mắt một cái, lúc này mới ngậm ngùi ôm lấy túi nhựa, tâm không cam lòng tình không muốn, nhẹ nhàng bước vào nhà bếp. Lăng gia chỉ có bốn miệng ăn, trên bàn ăn hiện tại có đến năm người.

Lò lẩu để ở giữa bàn, phía trên có cái nồi thủy tinh bốc khói nghi ngút, nước trong nồi sôi ùng ục, từ trong nồi toát ra hơi nóng hầm hập, làm ấm cả không khí trong gian phòng ăn, cũng làm ấm cả thân mình của mỗi người.

“Chả cá hôm nay làm thật ngon, đặc biệt mềm, mịn.” Lăng Lương Nguyệt Nga ca ngợi nhiệt tình, nhấm nháp mỹ vị cô con gái cưng làm.

Bố Lăng tay cầm bát cơm, nhưng đôi mắt dính liền trên trang tạp chí. Mà hai thanh niên đang ở độ tuổi trưởng thành thì cúi đầu cắm cúi ăn, liên tiếp bới thêm một bát lại một bát cơm trắng, lấy hành động thực tế, chứng minh cho tài nấu bếp của nàng.

Đứng ở trước tủ lạnh Lăng Lung, không hề tươi cười, ngược lại nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút khó chịu lấy thêm thịt cá từ trong tủ lạnh ra rã đông.

Hư! Ăn thật tự nhiên! Nàng đem hết nổi bực dọc tức giận tất cả đều phát tiết vào khối thịt bò.

Sau khi lui về nhà bếp, Lăng Lung liền nắm chặt lấy con dao chặt thịt, xem tảng thịt bò kia như kẻ thù bất cộng đái thiên với mình, phát điên băm lấy băm để. Thịt bò trắng phau (?), trải qua một phen nhiệt tình phát tiết của nàng, biền thành nát nhuyễn như tương, làm thành thịt viên, mềm mại ngon tuyệt.

Người nhà lục tục ở trong phòng đang cắm cúi ăn, cái lẩu trong thời gian ngắn nhất được bưng lên bàn, mấy chục viên thịt băm, được nấu chín, đã bị ăn sạch sành sanh.

Mà nàng sớm đoán được, sức ăn của Hướng Cương so sánh còn hơn châu chấu, lại không có nửa điểm khách khí chỉ là một vị khách, đồ ăn tám phần không đủ ăn, cũng may