
c đau nhức.
Cô đang làm gì vậy? Cô không biết nhìn mình rất ngốc sao? Cô nghĩ mẹ mình sẽ
tản bộ trên đường giữa trời mưa tầm tã này sao?
Anh lao xuống xe, giữ lấy vai cô, quay cô đối mặt với mình.
“Em điên rồi sao? Uông Ngữ Đạt, cho dù vội vã tìm người cũng không cần tìm
giữa trời mưa! Về nhà trước đi, cùng người nhà thương lượng, nói không chừng đợi
lát nữa mẹ em sẽ về nhà.”
“Anh buông ra, không cần lo cho em!” Cô căn bản không nghe anh nói gì, vội vã
giãy dụa.
“Anh nói em bình tĩnh một chút!” Anh khiển trách.”Em dầm mưa như vậy sẽ cảm
đó!”
“Em thế nào không cần anh quan tâm!” Cô thét chói tai.
Cô cho là anh rất quan tâm sao?
Anh xanh mặt nhìn cô, tức cô, càng tức chính mình.”Tóm lại theo anh lên xe,
anh đưa em về về!” Nói xong, anh lôi cô quay về tắc xi.
“Viên Thiếu Tề, anh buông ra!” Cô không thoát khỏi được anh, dưới tình thế
cấp bách tát anh một cái.
Anh ngạc nhiên bất động, khó tin nhìn cô, mà cô cũng giật mình nhớ ra mình
vừa làm gì, lo sợ không yên không nói gì.
Mưa to từ phía chân trời thô bạo dội xuống, giọt mưa tạt vào thân mình hai
người, cảm giác rét lạnh xuyên qua làn da, đông lạnh tim lẫn nhau .
Cách màn mưa mênh mông, hai người đều không thể thấy rõ vẻ mặt đối phương,
bọn họ chỉ có thể đoán rằng, đó là cơn tức giận mãnh liệt.
“Anh. . . . . . không cần lo cho em. . . . . .” Cô run giọng nỉ non, hối hận
mình đã lưu lại dấu vết trên mặt anh, lại không biết nên cứu vãn như thế
nào.
Anh văng tay cô ra.”Tùy em!”
Lời ngoan độc quẳng xuống, trước mắt anh đọng lại vẻ đau thương của cô, hạ
quyết tâm xoay người rời đi, để lại cô với cõi long lạnh như băng.
Cô nhìn bóng lưng của anh, đôi mắt nóng lên, nước mắt hoà nước mưa tràn ra.
Ngày đó, Đài Bắc cũng mưa.
Nhưng không phải là mưa tầm tã, là mưa phùn lấm tấm, dầy đặc đan xen nỗi ưu
thương.
Ngày đó, anh vì cô vợ tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ, xin phép công ty, đáp phi cơ
tới Thượng Hải đón cô, cầm một bó hoa tươi, một giỏ hoa quả, bất an không yên
đến khu nhà cao cấp của Uông gia.
Nghênh đón anh là bà mẹ vợ từ trước đến giờ chưa nói với anh được một lời,
vừa thấy mặt anh, bà không chút khách khí thưởng cho anh hai cái tát.
“Tôi đã sớm nói, Ngữ Đạt nhà chúng tôi ở với cậu sẽ chỉ khổ! Cậu lại còn mặt
mũi nào tới đón nó? Nó sẽ không cùng cậu trở về! Cho dù nó có muốn, tôi cũng
tuyệt đối không cho phép!”
Ngày đó, bà hết sức nhục nhã anh, mà anh cũng quyết định, vì để vợ có thể
quay về, anh chỉ có thể nhẫn.
“Con muốn gặp Ngữ Đạt, con tới. . . . . . để nói lời xin lỗi cô ấy.” Tuy rằng
anh không biết mình có gì sai, nhưng nếu có thể làm vợ hết giận, anhnguyện ý ăn
nói khép nép.
“Nó không muốn gặp cậu! Cậu biến đi, lập tức đi ra ngoài cho tôi! Bằng không
tôi gọi điện kêu ba nó về giáo huấn cậu!” Bà mẹ vợ không cho anh cơ hội, quăng
giỏ trái cây anh mang đến hiếu kính, lại cầm bó hoa tươi quật vào mặt anh.
Anh vuốt vết thương nơi thái dương, cắn chặt răng, hạ lệnh cho bản thân cần
phải nhẫn nại.
“Xin mẹ. . . . . . Mẹ, cho con gặp Ngữ Đạt một lần thôi.”
“Tôi không phải mẹ cậu, cậu không có tư cách gọi tôi như vậy! Cho tới bây giờ
tôi vẫn không muốn gả Ngữ Đạt cho cậu, nó có quá nhiều người để chọn, từ nhỏ đến
lớn, có bao nhiêu nhà gia thế điều kiện đều đủ theo đuổi nó, ai ngờ nó lại bị
cậu lừa được!”
“Con không lừa cô ấy, con. . . . . . yêu cô ấy.”
“Yêu? Cậu xứng với chữ này sao? Nếu cậu thật lòng yêu Ngữ Đạt… sẽ để nó khổ
sao? Nó không dám mua đồ lung tung, tôi phải cho nó tiền, sao cậu lại không cho
nó tiêu xài? Cậu cho cậu là ai?”
Liên tiếp những lời giận dữ mắng mỏ như sét đánh, vang đến bên tai anh, anh
không tự chủ lùi bước, chỉ có thể thừa nhận.
Chỉ cần có thể khiến Ngữ Đạt quay về, cái gì anh cũng có thể nhẫn, cái gì
cũng phải nhẫn, khi quyết định cùng cô bỏ trốn, anh đã chuẩn bị đối mặt với sự
chỉ trích của cha mẹ vợ.
Có một ngày, anh sẽ chứng minh bản thân xứng đôi với cô, cho cô một cuộc sống
giàu có, đến lúc đó tin tưởng cha mẹ vợ sẽ đối xử tử tế hồ hởi với anh.
Anh tự nói với mình, ngày đó sớm muộn sẽ đến, nhưng không ngờ trước đó, cô
lại đưa ra đơn ly hôn. . . . . .
Ngày đó, mưa xuân kéo dài, mà tim của anh, cũng bị từng biến cố làm tổn
thương vỡ nát.
Em biết anh rất ghét mẹ em, nhưng có cần nguyền rủa bà như vậy
không?
Viên Thiếu Tề nhắm mắt dựa vào lưng ghế phía sau, khóe miệng cong lên nét tự
giễu.
Đúng là anh không thích bà mẹ vợ đó, có lẽ cũng có cả một chút thù hận, bởi
vì anh chưa từng cảm nhận được chút thiện ý nào từ con người đó.
Người nhà của anh, chưa từng có ai cho anh sự ấm áp, anh hận cô, cũng hận cả
người nhà của mình. . . . . .
“Tiên sinh, con đường phía trước hình như đang thi công, có cần phải thay đổi
tuyến đi không?” Câu hỏi của lái xe kéo anh ra khỏi suy nghĩ.
Viên Thiếu Tề mở mắt ra, nhìn một hàng xe dài phía trước, gật đầu.”Quẹo phải
đi, theo cửa sau khách sạn đi vào.”
“Được.” Lái xe chuyển động tay lái, bánh xe chạy qua chỗ lõm đầy nước, bắt
lên tung tóe.
Viên Thiếu Tề chỉ thị đường đi cho lái xe, hướng cửa sau khách sạn Xuân
Duyệt đi tới , đột