
p nơi đều tràn đầy không
khí điên cuồng, mọi người bưng ly rượu trên tay, hoặc nói cười dốc uống, hoặc ôm
ấp lấy nhau, nhảy theo nhịp điệu mãnh liệt, gợi cảm.
Vừa đến nơi, Thái Duệ An đã bị lây nhiễm bầu không khí cuồng hoan, anh là
người rất thích những buổi party náo nhiệt, nghe thấy tiếng nhạc cuồng dã, tế
bào vũ đạo toàn thân đều hưng phấn mà kêu gào.
“Em không khiêu vũ sao?” Anh lại mời Uông Ngữ Đạt .
Cô lắc đầu.”Không được, em nói với anh rồi, em phải quan sát để làm
việc.”
“Vừa chơi đùa vừa làm việc cũng được mà, làm gì cố chấp vậy?”
“Không sao, anh cứ đi đi. Nơi này có không ít mỹ nữ mà, bản năng háo sắc của
anh chắc đã được đánh thức hả?”
“Xem em nói anh thành công tử phong lưu kìa (Play Boy).” Anh làm bộ không vui
nhíu mày.”Anh không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao? Không phải anh phong lưu,
mà là ——”
“Trời sinh đã khiến người ta thích, không làm khác được.” Cô hài hước tiếp
lời, nở nụ cười.”Em biết anh mị lực siêu quần, anh không cần nhắc lại, OK?”
“Nếu vậy, sao en không yêu anh?” Uống vào tí rượu, Thái Duệ An bạo dạn lên,
một tay nâng cằm cô, nửa thật nửa giả hỏi.
Cô tưởng anh hay nói giỡn, cười chải tóc.”Anh đừng đùa!”
“Anh không đùa, anh nói thật.” Anh lên giọng.
“Anh đi khiêu vũ đi! Bên kia có một mỹ nữ vẫn vụng trộm nhìn anh kìa.”
Anh thở dài, sửa sang lại mặt nạ.”Ai?”
“Hướng 10 giờ, cô gái mặc lễ phục đỏ, mặt nạ cắm lông chim màu đen, thấy
không?”
“Thấy.” Một tiếng huýt sáo tán thưởng.”Dáng người thoạt nhìn rất chuẩn.”
“Chảy nước miếng hả?” Cô thúc giục.”Còn không mau qua đó mời người ta khiêu
vũ?”
“Vậy còn em?” Thái Duệ An quan tâm hỏi.
“Em không sao .” Cô ngọt ngào giương môi.”Em ở đây uống sâm banh, quan sát
cuộc sống muôn màu.”
“Vậy chúc em tìm thấy linh cảm!” Thái Duệ An cũng không miễn cưỡng cô, tự
thân tìm thú vui.
Uông Ngữ Đạt nhìn theo anh, lại thấy bồi bàn mang mâm tới, lấy một ly sâm
banh, hé miệng uống, ánh mắt lưu chuyển.
Uống hết ly, cô mới bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra mình đang tìm một người, nghe
nói đêm nay cũng sẽ xuất hiện.
Viên Thiếu Tề.
Anh ở đâu?
Cô hận bản thân chú ý tới anh, lại không thể ngăn cản cứ hoài tìm kiếm, nếu
quả thật như vị quản lí kia nói, anh sẽ cùng với thiên kim của chủ tịch tập đoàn
Xuân Duyệt đi cùng nhau, vậy cô muốn nhìn một chút, hai người bọn họ đứng chung
một chỗ sẽ có quần anh tụ hội đến cỡ nào.
“Ngươi là đồ ngốc sao? Uông Ngữ Đạt, cũng không phải ngươi chưa từng nhìn
thấy——” Cô thì thào quở trách bản thân.
Gặp lại chồng cũ là tại bữa tiệc sinh nhật Lưu Hiểu Tuyên, sau cũng từng ở
văn phòng anh đụng độ vị kiều nữ danh giá đó, cô sao phải tự làm khổ nhìn lại
một lần nữa?
“Nghe được tin gì chưa? Tân nhậm phó tổng giám đốc tập đoàn Xuân Duyệt còn
rất trẻ tuổi, hơn nữa ngoại hình khá tốt.” Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một
giọng nữ nũng nịu giòn rã.
“Ừ, tôi biết rồi, lần trước ở Xuân Duyệt bên Đài Bắc có nhìn thấy anh ấy.”
Một người phụ nữ khác trả lời.
“Cô nhìn thấy rồi? Anh ta thế nào? Rất tuấn tú à?”
“Tuấn tú , chẳng qua. . . . . .”
“Làm sao?”
“Người ta đang cùng thiên kim của chủ tịch kết giao, có tuấn tú thì cũng làm
thế nào được? Không thể tiếp cận!”
“Chậc, tiếc quá.”
” Đàn ông vừa tài hoa vừa tuấn tú như vậy, không thể lãng phí thời gian kết
giao với những người phụ nữ bình thường, bạn tôi bảo, chủ tịch Lưu đề bạt anh ta
làm phó tổng giám đốc, là có ý bồi dưỡng anh ta làm người nối nghiệp tương lai,
dù sao cũng là con rể tương lai thôi!”
“Nói như vậy bọn họ sẽ kết hôn?”
“Hẳn là vậy.”
“Oa. . . . . .”
Hai cô gái sau lưng còn buôn những chuyện gì, Uông Ngữ Đạt đã vô tâm nghe,
suy nghĩ của cô lung tung, như một cuộn len rối loạn.
Thiếu Tề sẽ kết hôn cùng Lưu Hiểu Tuyên.
Cô không biết vì sao mình lại cảm thấy bất ngờ, đây không phải là điều đương
nhiên sao? Chồng cũ của cô không phải là loại đàn ông hay đùa bỡn tình cảm, kết
giao với một cô gái, dĩ nhiên là có dụng ý tiến tới hôn nhân cùng đối
phương.
Huống chi điều kiện của đối phương rất tốt, các phương diện đều xuất sắc.
Cô nên chúc phúc cho anh. . . . . . Uông Ngữ Đạt cô đơn nghĩ, nhẹ nhàng xoay
người, hướng cửa sổ sát đất đi đến. Ngoài cửa sổ là một mỏm đá phiến sạch sẽ dẫn
đến bờ cát bạc, cô nhìn ánh trăng trên biển, nghe tiếng sóng như khóc như tỏ
lòng.
Ngay lúc sắp bước ra bên ngoài, một cánh tay hữu lực thình lình bắt lấy cổ
tay trắng nõn của cô từ phía sau.
Cô ngạc nhiên ngoái đầu lại nhìn, là một người đàn ông cao ngất.
Anh mang một chiếc mặt nạ với hoa văn đơn giản, viền quanh một đôi mắt thâm
thúy thần bí sâu thẳm, sống mũi rất cao, trên môi là một nụ cười như có như
không.
Anh phong độ đứng trước cô, chỉ dùng một ánh mắt đã khiêu khích trái tim cô
không ổn định.
“Tiểu thư, có thể mời cô khiêu vũ không?” Anh mở miệng mời, giọng nói thoáng
khàn khàn, bao hàm ý vị dụ dỗ.
Tâm thần cô mê loạn.”Tôi. . . . . . không muốn khiêu vũ.”
“Cô sẽ muốn.” Anh ung dung cười, cánh tay đưa thẳng, chuẩn xác ôm cô vào lồng
ngực của mình, khoá chặt ánh nhìn của cô, anh khí mà mạnh mẽ.
Cô phát hiện mình rất khó phát