
cô khiêu vũ, thì đã sao? Cô không
cần anh tự cho là đúng!
Uông Ngữ Đạt cô ở trường học, là một hoa hậu giảng đường ong bướm tranh nhau
truy đuổi, nam sinh theo đuổi cô, có thể xếp vòng quanh sân thể dục tầm vài
vòng.
Chỉ vì cô nhất thời trúng quỷ kế của bạn học, mới bị xe hơi đi ngang qua bắn
cho một thân nước bẩn, chật vật không chịu nổi, lại không thể không tới vũ hội
lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, vì không muốn người ta dèm pha!
Cô lúc đó đã muốn bỏ về nhà, nhưng vài vị nữ sinh lại ác ý an bài một hồi cá
cược trước đó, ai có thể được nhiều nam sinh mời nhất, cô không muốn chưa chiến
đã thua, bèn quyết định ở lại trường.
Nhưng điều này lại làm cho càng ngày càng có nhiều người nhìn cô một cách kỳ
dị, cô mới nhận ra mình nghĩ sai rồi. Mặc dù cô có một dung mạo thanh tú và dáng
người tuyệt đẹp, nhưng bộ lễ phục đã bị bẩn hơn nửa, cũng bị quần chúng chê
cười.
Ngay vào lúc cô đang khốn quẫn nhất, một cậu con trai đầu tóc lộn xộn, tùy
tiện mặc một cái quần bò tham gia vũ hội, kiêu ngạo đưa ra lời mời với cô như
đang ra một ân huệ.
Anh nghĩ cô sẽ đồng ý chắc?
“Cho dù toàn bộ nam sinh trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng không khiêu
vũ với người ăn mặc không hợp thời!” Cô mạnh mẽ nói, lòng tự tôn bị tổn hại, mũi
nhọn phòng vệ trở nên lợi hại bức người.
Ánh mắt anh nhất thời tối lại, đôi mày rậm anh tuấn bất trị nhếch lên.”Cô
gái này, nói chuyện không lễ phép như vậy, khó trách không có ai mời cô khiêu
vũ.”
Cái đó và sự lễ phép của cô không liên quan, vì vẻ bề ngoài mới quan
trọng!
Giống đực ghê tởm đó, không hiểu tâm lý nữ sinh, còn tuỳ xem cô có có đủ sáng
mắt hay không, có biết làm nũng hay không.
Cô khinh thường hừ lạnh, mặc kệ anh, lại vừa lúc nhận được ánh mắt đùa cợt
của nhóm nữ sinh, một đám các cô vừa câu kéo được bạn nhảy, chí khí bừng bừng hạ
chiến thư với cô.
Ngực cô cứng lại, đang ghét quá, thình lình bắt lấy tay nam sinh kia.
“Cô làm gì vậy?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Không phải anh nói muốn mời tôi khiêu vũ sao?” Cô tức giận.”Vậy chúng ta
đi!”
“Xin lỗi, tôi đã thay đổi chủ ý.” Anh lãnh đạm thả tay cô, không cho cô mặt
mũi.
Cô tức giận đứng nguyên tại chỗ.
Chưa từng có nam sinh nào dám can đảm cự tuyệt cô như thế, anh là người đầu
tiên!
Tiếng cười đột nhiên vang lên, từ phía sau cô vang đến, xoáy sâu vào lỗ
tai.
Cô biết, là nhóm bạn học nữ đang cười mình. Các cô thường ngày ở trường học
không cạnh tranh được với cô, đã sớm sinh lòng đố kỵ, lúc này đúng là cơ hội trả
thù tốt.
Là cô ngốc, mới có thể tin lời ngon tiếng ngọt của mấy người đó, cô tưởng họ
thật lòng muốn làm bạn với cô, cô cũng hi vọng cuối cùng mình có thể có một
người bạn gái.
Cô rất muốn có một người chị em, thật sự rất muốn, không phải chỉ để cùng
nhau đi dạo phố mua sắm tán gẫu buôn chuyện, mà còn có thể tâm sự những bí mật,
chia xẻ với nhau buồn vui được mất.
Cô muốn một người tri kỉ tốt, chẳng lẽ điều này cũng sai sao?
“. . . . . . Cô đừng như vậy.” Người thanh niên bỗng khàn khàn nói, thu lại
ánh mắt tối tăm đang nhìn cô.
“Sao cơ?” Cô giật mình ngơ ngác.
“Kiểu như muốn khóc ấy.” Anh cúi đầu thở dài, chủ động dắt tay cô.
“Anh muốn làm gì?” Cô cảnh giác.
“Không phải cô nói muốn khiêu vũ sao?”
“Không phải anh nói thay đổi chủ ý sao?”
“Chúng ta còn phải đứng trong này tranh luận sao?” Anh thản nhiên mỉm cười,
nụ cười như vô số viên đá nhỏ, quăng xuống mặt hồ là trái tim của cô, làm nổi
lên tầng tầng gợn sóng.”Cô không muốn cho những người kia nhìn xem sao?”
Cô chấn động, kinh ngạc nhìn Anh.”Anh. . . . . . cũng biết?”
“Các cô nữ sinh ngây thơ đang chơi đùa trò gì, ai nấy đều thấy được .” Anh
như cười như không trào phúng.
“Chúng tôi không ngây thơ!” Cô vừa thẹn vừa giận.”Hơn nữa anh dựa vào cái gì
dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi? Anhi mấy tuổi rồi?”
“Cô thì mấy tuổi?” Anh hỏi lại.
“Năm nay tròn mười tám .” Cô ngạo nghễ tuyên bố.
“Tôi hai mươi hai.” Anh báo tuổi.
“Hơn 4 tuổi mà thôi, hừ.”
“Nhưng tôi đã qua giai đoạn trưởng thành.” Anh trêu chọc.”Ít nhất tôi sẽ
không chơi trò cá cược nhàm chán với bạn bè.”
“Anh vẫn muốn cười tôi như vậy sao?” Cô căm tức.”Nếu vậy, anh buông ra, tôi
không muốn vì một buổi khiêu vũ mà biến mình thành trò cười cả đời.”
Nghe vậy, anh cười nhạo một tiếng, cô muốn bỏ tay ra, anh lại nắm thật
chặt.
“Tôi đồng ý với cô, sẽ không lấy chuyện này ra làm trò cười.” Anh dừng một
chút, bổ sung một câu.”Nhưng cô cũng phải đồng ý không được cười tôi.”
“Tôi cười anh cái gì?” Cô hồ nghi.
“Thật ra tôi. . . . . .” Anh cúi đầu, tập trung nhìn vào ánh mắt tinh tế rạng
rỡ sức sống của cô.”Không biết khiêu vũ.”
“Cái gì? Anh không biết khiêu vũ?”
Một giọng nữ kinh ngạc kêu lên, phảng phất như vừa bắt gặp một tội ác tày
trời.
…
Viên Thiếu Tề trào phúng chà môi. Anh tịnh không để ý việc mình không biết
khiêu vũ, cũng không định học cái kỹ năng vô vị này, bởi vì người phụ nữ từng
thề nguyện sẽ khiêu vũ cùng anh cả đời, cũng đã phản bội anh mà đi.
“Nhưng người ta muốn khiêu vũ mở đầu bữa tiệc với anh hôm nay!” Tiếng hờn dỗi
của Lưu