
hư vậy nữa.
Chẳng qua, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng mình khóc lớn lại bị hắn nhìn thấy, hai gò má nàng không khỏi phiếm hồng, cảm thấy có chút xấu hổ, mà không khí trầm mặc hiện tại khi hai người ôm nhau, hinh như lại vô cùng thân thiết......
Nàng ngẩng đầu, muốn mở miệng nói cái gì đó để hóa giải giờ phút xấu hổ này, lại nhất thời không biết nên nói cái gì, kết quả chỉ đứng im như vậy không nói gì xem xét hắn.
Đôi mắt rưng rưng kia thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, đủ để đem tâm kiên cường như sắt của hắn hóa thành vòng chỉ nhu.
Quân Chấn Tiêu yên lặng ngóng nhìn nàng, ánh mắt trở nên thâm nùng, tay cũng không tự giác nhẹ vỗ về hai gò má vẫn có chút sưng đỏ của nàng.
“Đau không?” Hắn thấp giọng hỏi, ngữ khí không tự giác trở nên ôn nhu.
“Đương nhiên đau, đau muốn chết.” Nàng mở miệng trả lời, ngữ khí oán hận kia, nghe qua dường như mang theo vài phần ý tứ không tự giác làm nũng.
“Thật là khờ quá, tại sao phải ủy khuất chính mình như vậy.” Hắn than nhẹ.
Nghe thấy lời hắn nói, Trình Tịnh Tuyết lại ủy khuất, vừa tức vừa buồn, nước mắt lại lần nữa từ trong hốc mắt rơi xuống.
“Đúng! Ta đúng là đồ đại ngốc! Sớm biết rằng sẽ như vậy, ta cái gì cũng không cần quản, cái gì cũng không cần để ý tới mới đúng......” Nàng một bên rơi lệ, một bên oán thán.
Quân Chấn Tiêu vươn tay, lấy đầu ngón tay thon dài vì nàng lau đi nước mắt, nhưng mà hắn mới vì nàng lau đi nước mắt rơi ra, nước mắt mới lại lần nữa chảy xuống.
Nước mắt trong suốt vì ủy khuất mà không ngừng rơi ra kia, nháy mắt đánh tan lý trí của hắn. Hắn kìm lòng không đậu cúi đầu hôn đi nước mắt của nàng.
Trình Tịnh Tuyết giật mình đứng im, nháy mắt đã quên khóc, môi đỏ mọng non mềm cũng bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi hé mở, bộ dáng tràn ngập ngây thơ lại khêu gợi dụ hoặc kia, làm cho Quân Chấn Tiêu kìm lòng không đậu hôn lên môi của nàng.
Tư vị nàng rất ngọt, cảm giác sự mềm mại kia như đóa hoa, làm cho hắn nhịn không được muốn mãi duyện hôn.
Dưới cái hôn của hắn, trong đầu Trình Tịnh Tuyết hiện ra một mảnh hỗn loạn, không chỉ quên đi bản thân hẳn là muốn phản kháng, càng hoàn toàn không thể phản ứng một chút gì.
Rõ ràng hắn là một người “lạnh” như vậy, nhưng mà môi của hắn lại mang theo nhiệt độ vô cùng ấm áp, hơi thở của hắn dường như có thể kích thích lòng của nàng, làm cho cả người nàng đều nóng lên.
Bất tri bất giác, Trình Tịnh Tuyết vươn tay ôm cổ hắn, mà phản ứng mềm mại thuần phục này, khiến cho Quân Chấn Tiêu nhịn không được càng hôn càng sâu hơn.
Lưỡi nóng bỏng của hắn tham nhập vào trong tách hai cánh môi nàng ra, ôn tồn triền miên cùng lưỡi đinh hương của nàng giao triền.
Trình Tịnh Tuyết nhất thời cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người vô lực dựa vào trong lòng hắn, tùy ý hắn làm càn nhấm nháp tư vị chính mình.
Hai trái tim đồng thời nóng lên, ngọn lửa dục vọng cũng bị nhiệt lực của nụ hôn sâu đậm này nhanh chóng khơi mào, khiến cho Quân Chấn Tiêu kìm lòng không đậu càng muốn nhiều hơn.
Tay hắn bắt đầu di chuyển ở vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhẹ vỗ về phía sau lưng, cuối cùng dần dần dao động đến trước thân thể, đi vào bộ ngực sữa rất tròn của nàng.
Cách mấy lớp vật liệu may mặc, tay hắn di chuyển bên ngoài ngực nàng, chậm rãi khinh áp, bao phủ.
“A......”
Trình Tịnh Tuyết kìm lòng không đậu phát ra một tiếng khinh suyễn, vừa nghe thấy âm thanh kiều mị đáng yêu kia, nàng đột nhiên từ trong ý loạn tình mê bừng tỉnh.
Ý thức được chính mình cư nhiên có thể để mặc cho hắn vừa hôn vừa sờ, hai má phấn Trình Tịnh Tuyết nháy mắt hồng nóng như lửa, xấu hổ từ trong lòng hắn đẩy ra.
“Không...... Không được......”
Kháng cự của nàng đánh gãy việc hôn môi cùng âu yếm của Quân Chấn Tiêu, cũng kéo lý trí hắn trở về.
Nhìn môi nàng do bị hôn mà sưng lên đỏ sẫm, trong lòng hắn không khỏi có chút kinh ngạc. Không thể ngờ được hắn luôn luôn bình tĩnh, thế nhưng cũng có thời điểm không khống chế được bản thân như thế.
Hắn có thể cảm giác rất rõ ràng trong lòng mình vẫn còn muốn tiếp tục hôn môi, khát vọng ôm lấy nàng, nhưng hắn bắt buộc bản thân kìm nén xuống, biết mình thật sự không nên đối đãi nàng như vậy.
“Thật có lỗi, là ta đã quá thất lễ.”
Nghe thấy hắn xin lỗi, trong lòng Trình Tịnh Tuyết không hiểu sao đột nhiên thắt lại, nhưng nàng ra vẻ tiêu sái lắc đầu.
“Vừa rồi...... Chỉ là việc ngoài ý muốn, chúng ta đừng để ở trong lòng làm gì! Đã đi lâu như vậy, ta nghĩ...... Ta cần phải trở về.”
“Ta đưa nàng trở về!”
“Không cần.”
Trình Tịnh Tuyết lắc đầu khéo léo từ chối, không tiếp nhận chủ ý tốt đó.
“Phương đại thẩm đã đem chuyện lúc đó của chúng ta truyền ra ngoài đến mức ồn ào huyên náo, nếu lại để cho người khác thấy hai người chúng ta đi cùng nhau, thật không biết trận phong b này đến tột cùng là khi nào mới có thể bình ổn......”
Nói đến cuối cùng, bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến vừa rồi hai người bọn họ hôn rất lâu, đã sớm không còn quan tâm đến xung quanh, đây vốn dĩ chính là tình hình của lời miêu tả khuyết đại, dường như giờ đây đã biến thành sự thật......
Nàng xấu hổ đến mức trên mặt lại càng đỏ ửng thêm vài