
n cô đi ra thẳng sân bay. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh, trong lòng cô không khỏi chua xót, thương tiếc không thôi.
Trương Duật Hiên kéo hành lý giúp Hạ Vũ đi giúp cô ấy làm thủ tục gửi hành lý. Cô và cô ấy vừa đi theo sau vừa nói chuyện. Hạ Vũ nhìn đã có vẻ khá hơn, sắc mặt đã hồng hào, nhưng vẫn không thể dấu được vẻ mệt mỏi. Cô ấy cầm tay cô mỉm cười: “Chị dâu! Tất cả nhờ chị! Chị nhất định phải giúp em chăm sóc Hựu Thần đến ngày em về nha”
Tạ Chiêu Ly nhìn cô ấy, kiên định gật đầu. Cô nhất định sẽ chăm sóc tốt Hựu Thần, nhất định sẽ cùng Hựu Thần đợi cô ấy mang người đó trở về.
Trương Duật Hiên đi gửi hành lý quay lại thấy hai người phụ nữ đang thập thập thò thò không biết đang bàn chuyện gì, nhưng bộ dạng rất xúc động. Anh mỉm cười tiến lại nhìn hai cô cười, nói: “Hai người có chuyện gì dấu anh vậy?”
Hạ Vũ nhìn anh tươi cười, nháy mắt: “Không nói cho anh biết!”
Ba người nghe xong câu nói của cô cùng phá lên cười.
Hạ Vũ nhìn hai người đang đứng trước mặt, ánh mắt mang theo tia cảm kích, cười một tiếng nói: “Anh hai! Chị dâu! Cảm ơn hai người. Thôi hai người đừng tiễn nữa! Mau về đi!”
Trương Duật Hiên nhìn cô gật đầu. Anh biết từ nhỏ đến lớn cô luôn là người tự lập, hơn nữa cô luôn sống ở nước ngoài, nhưng mà lần này cô còn đang bệnh nặng như vậy, anh không thể không lo lắng. Anh quan tâm nhìn cô, nói: “Sang đấy nhớ gọi điện gì cho anh, có việc gì phải lập tức báo cho anh biết. Còn nữa anh đã liên lạc với chi nhánh của anh rồi, đến sân bay sẽ có người đón em.”
Hạ Vũ nhìn anh gật đầu cảm ơn, thấy sự quan tâm của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp không thôi. Cô nhìn anh lại nhìn cô gái đang lặng lẽ khóc trong lòng anh trai, cười cười, giọng điệu mang vài phần chêu chọc: “Chị dâu! Chị đừng khóc nữa. Chị khóc như vậy em có cảm giác như lần này đi sẽ không thể trở về nữa vậy”
Tạ Chiêu Ly nghe cô ấy nói, lau nước mắt phì cười. Cô ấy sao có thể nói thế chứ? Cô ấy còn có thể cười được sao? Cô có thể không lo lắng được sao? Sức khỏe của cô ấy yếu như vậy. Lần này lại đi đến tận nước Pháp xa xôi, cô làm sao có thể không lo lắng.
“Chuyến bay từ thành phố S đến Pari còn 20 phút nữa là cất cánh. Xin mời các hành khách còn chưa đăng ký vui lòng nhanh chóng đến khu vực đang ký để hoàn thành thủ tục check in đăng ký”
Tiếng nói dịu dàng của cô phát thanh viên vang lên. Hạ Vũ nhìn hai người vẫn còn đang lo lắng cho cô kia, mỉm cười: “Thôi! Đến giờ rồi! Em phải lên máy bay đây. Anh chị cũng đừng tiễn nữa, mau về đi”
“Nhất định sang đấy phải tự chăm sóc mình nha! Có chuyện gì nhất định phải gọi về.” Tạ Chiêu Ly lấp trong lòng Trương Duật Hiên cuối cùng cũng nên tiếng.
Hạ Vũ mỉm cười nhìn cô, gật đầu nói: “Nhất định!”
Hạ Vũ kéo hành lý về phía cổng soát vé, đi được một đoạn, quay lại nhìn hai người vẫn đang đứng nhìn ở đằng xa kia. Hạ Vũ giơ tay lên vẫy vẫy, nước mắt cuối cùng cũng không cầm được rơi xuống. Lặng lẽ lau nước mắt, cô kéo hành lý đi thẳng đến cổng soát vé. Anh hai, Tạ Uyển tạm biệt. Hựu Thần, Tiểu Tinh tạm biệt, mẹ nhất định sẽ mang bố các con về.
Chiếc máy bay mang theo Hạ Vũ, mang theo ước mơ của hai đứa trẻ, cùng sự lo lắng của mọi người cất cánh bay lên bầu trời, hướng đến Pari Từ lúc từ sân bay về cô vẫn không nói lời nào. Không khí trong xe rất im lặng. Trương Duật Hiên nhìn cô mỉm cười, một tay lái xe, tay còn lại dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhìn cô nói: “Cô bé mít ướt! Hạ Vũ đã đi rồi. Em đừng có khóc nữa”
Tạ Chiêu Ly nghe anh nói phì cười. Ai là cô bé mít ướt chứ. Cô đánh nhẹ vào tay anh, không thèm quan tâm đến anh, hạ kính nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, cô quay lại nhìn anh cười nói: “Anh dẫn đi thăm Hựu Thần đi!”
Trương Duật Hiên nhìn cô khó hiểu, sao bỗng nhiên cô lại có ý tưởng này chứ. Lại nhớ đến lúc nãy cô và Hạ Vũ thập thò, anh cũng đoán ra nhất định có liên quan đến ý tưởng bây giờ của cô.
Xe đi thẳng đến biệt thự nhà họ Trương thì dừng lại. Từ xa đã thấy quản gia đứng đợi ở cổng.
Vừa thấy hai người, quản gia hơi cúi đầu chào. Khi nhìn thấy anh hiển nhiên là hơi giật mình, nhưng ông đã sống đến tuổi này, bao nhiêu sóng gió cũng đã trải qua rồi, có gì không thích ứng được chứ. Trong lòng ông không khỏi có chút mừng thầm, ông nhìn cậu chủ lớn lên, trong lòng ông coi cậu chủ như con của mình vậy. Bao năm nay, bên cạnh cậu chủ không có người phụ nữ nào, ông cảm thấy rất lo lắng, lại nhìn giới trẻ hiện nay đang thịnh hành trào lưu nam yêu nam, bất an trong lòng ông càng cao hơn. Nếu đúng là vậy, ông làm sao có thể nhìn mặt ông chủ quá cố chứ! Mấy năm trước thấy cậu chủ kết hôn cùng với cô chủ Hạ Vũ, trong lòng ông cảm thấy vui mừng không thôi, nhất là khi ông thấy hai đứa bé ra đời, tâm tình ông mới thả lỏng. Nhưng ông lại tình cờ nghe được bí mật của hai người họ, lo lắng trong lòng lại một lần nữa vang lên. Bây giờ nhìn thấy cô lại nhìn bộ dạng lo lắng quan tâm chăm sóc của anh đối với cô, làm sao anh có thể không vui đây.
Trương Duật Hiên nhìn bộ dạng cười không khép miệng, ánh mắt quái dị nhìn anh của ông, ho nhẹ hai tiếng, nhìn ông cười nói: “Trần thúc! Hựu Thần có