
lạnh nói: "Cô đúng là
oán hận tất báo!"<>
Tôi vỗ tuyết trên người nói: "Ngài có thể thông cảm vì
tôi đã ngã vào lòng ôm ấp là đã may lắm rồi." Tôi ngẩng đầu thỏa mãn nhìn
vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, cười nói: "Nói đùa thôi. Tứ gia biết tôi
thích nói đùa mà."
Ánh mắt anh ta uy nghiêm đáng sợ nhìn tôi, tôi bình tĩnh cười
nói với anh ta: "Nếu Tứ gia không còn chuyện gì, cho phép tôi cáo lui trước."
Nói xong khom người với anh ta, tìm đường quay về.
Đói quá! Ban nãy chưa ăn gì cả, Thập Tứ có để dành thức ăn
cho tôi không nhỉ.
Yên bình nghênh đón tháng giêng năm Khang Hi bốn mươi hai.
Tôi chỉ ở nhà một ngày, mùng hai bắt đầu đến thăm cha Tiểu Chung như thường lệ.
Tiếng La Tinh của tôi tiến bộ rất nhanh, đã có thể nói ăn cơm, đi toilet, hỏi
đường...(hóa ra Tiểu Chung muốn dùng kinh thánh làm tài liệu dạy tôi, bị vẻ mặt
giống như rút gân của tôi dọa lùi). Mùng năm lăn lộn ở chỗ anh ta một buổi
sáng, đến bữa trưa lại về nhà. Vừa lúc Hồng Nguyệt Nhi trách móc tôi bỏ rơi cô
nàng ở nhà, tôi liền dẫn cô ra ngoài đi dạo.
Đi vòng quanh lại đến nhà của Phương Ngọc Trúc. Lúc vào viện,
cô đang múc nước tưới hoa, nhìn thấy tôi, một bầu nước đã đổ ướt giày thêu.
"Lý công...Lý cô nương!"
Tôi cầm lấy cái muôi trong tay cô, cười nói: "Gọi Lý
Hàm là được rồi. Mau thay giày đi, trời lạnh đừng để bị bệnh."
Phương Ngọc Trúc đỏ mặt, vội vàng chạy vào nhà, tôi và Hồng
Nguyệt Nhi đứng chờ trong sân. Không bao lâu cô xuất hiện, nhưng khuôn mặt lại
càng đỏ hơn, vội vàng mời chúng tôi vào phòng.
Cô rót trà cho chúng tôi, lại đem bánh ngọt hạt dưa cho
chúng tôi ăn. Nhìn bên ngoài bánh ngọt xốp giòn màu vàng óng ánh, tầng tầng nhô
ra như cánh hoa sen, rất hấp dẫn. Bên trong bọc bánh đậu, đưa vào miệng thơm ngọt
xốp giòn, tôi ăn liền mấy cái.
"Rất ngon. Em cũng nếm thử đi." Tôi bón một miếng
cho Hồng Nguyệt Nhi một mực chỉ nhìn tôi ăn, hỏi Phương Ngọc Trúc: "Bánh
này là bánh gì thế? Mua ở cửa hàng nào?"
Cô hé miệng cười, nói: "Gọi là hà hoa tô" (bánh xốp
hoa sen). Là tôi tự làm, nếu cô nương thích ăn, đợi lát nữa lấy một ít cho cô
mang về."
"Được." Tôi gật đầu nói. Hồng Nguyệt Nhi trợn mắt
thán phục da mặt dày của tôi.<>
Tôi và cô nói chuyện phiếm một lát, biết Uông Phùng Niên đã
đưa bạc đến đây. Cô thật thà nói: "Cũng may có số tiền này, bằng không năm
nay chẳng biết lấy gì mà sống!"<>
Nhìn vẻ mặt băn khoăn của cô, tôi cười nói: "Cô không cần
phải lo nghĩ về tên đền bạc kia, hắn không thiếu tiền xài đâu! Cô chịu dùng tiền
của hắn chính là phúc khí của hắn!"
Phương Ngọc Trúc "phì" cười, khép hờ mắt phượng
sóng nước mênh mông nhìn tôi. Tôi khó hiểu hỏi: "Sao vậy?" Cô cười
nói với tôi: "Bím tóc của cô bị tuột rồi." Tôi cúi đầu nhìn bím tóc
buông trước ngực, quả nhiên đã rối lên rồi. Cô cũng không chờ tôi trả lời, liền
đẩy tôi đến trước bàn trang điểm, tháo tóc chải cho tôi: "Tôi búi tóc cho
cô nhé". Cô vuốt hai ba cái đã tách tóc ra, hai bên búi hai vòng tròn.
Hồng Nguyệt Nhi bên cạnh nhìn cô loay hoay với tóc tôi, cười
nói: "Thật đẹp, Phương cô nương thật khéo tay!"
Tôi cầm gương lên soi, thật sự có chút dở khóc dở cười, tạo
hình này cũng quá...non nớt dễ thương rồi! Tôi cũng không phải là thiếu nữ dậy
thì thật sự mà!
Hai người kia dường như rất hài lòng thảo luận, Hồng Nguyệt
Nhi nói: "Hai bó tóc buông xuống này cũng buộc lên mới đẹp." Phương
Ngọc Trúc trần ngâm một lát, rút từ trong giỏ hai sợi dây kết nơ, buộc vài vòng
trên tóc tôi. Làm xong xuôi lại ngắm nghía một lúc nữa mới cười nói: "Cô mặc
đồ đỏ, cũng phải phối với màu hồng mới vui vẻ đẹp mắt."
Tôi vẫn đang suy nghĩ, có thể bỏ kiểu tóc này trở về tóc bím
được không, mùi vị làm em bé này rất khó chịu. Nhưng đề nghị nêu ra không được
hai vị kia đồng ý, tôi chỉ có thể mang cái đầu a hoàn trẻ con về nhà.
Hồng Nguyệt Nhi hoàn toàn sùng bái Phương Ngọc Trúc, dọc đường
càng không ngừng nói với tôi, Ngọc Trúc cô nương thêu các kiểu hoa văn rất sống
động, so với tơ tằm Lưu Tô thì mới lạ xinh đẹp hơn chút. Tôi cười xoa mặt cô
nàng nói: "Em thích nàng ấy như vậy thì theo nàng đi." Cô phồng má
nói: "Nô tỳ cũng muốn đi theo nàng ấy lắm, tiểu thư chịu bỏ nô tỳ là tốt rồi!"
Tôi cười ha hả ôm cô nói: "Đúng, ta không nỡ nha."
Trở lại nhà cậu, vừa mới vào cửa viện đã bị một đại gia bắt
được. Thập Tứ không vui trừng mắt nhìn tôi: "Nàng đi đâu vậy? Ta đợi cả buổi
chiều rồi."
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta, nói: "Tôi đi đâu cũng cần xin
phép ngài sao?"
Khuôn mặt cậu ta đần thối theo tôi vào phòng, Hồng Nguyệt
Nhi lại không đi theo. Nha đầu kia, sao lại thế?
"Nói đi, tìm tôi làm gì?" Tôi quyết định tốc chiến
tốc thắng.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi một đằng trả lời một nẻo
nói: "Cả hôm nay nàng đi đâu vậy?"
Tôi tức giận nói: "Đại gia à, nếu có người muốn ngài
báo cáo chi tiết mỗi ngày cho hắn, ngài sẽ bằng lòng sao?"
Không ngờ cậu ta lại nói: "Giờ Dần hai khắc ta dậy, đến
thư phòng đọc sách, sau khi dùng cơm thì vào học, giờ Mùi tan học. Sau bữa trưa
làm bài tập toán học..."
"Ngừng, ngừng lại!" Tôi sợ ngài rồi, đành phải