
anh ta tội trùng hôn...”
Mạc Úy Thanh phì cười. “Kiện gì mà kiện, vợ anh ta không quản thì thôi, ai
rỗi hơi đi kiện, mà kiện ai chứ?” Cô ta thở dài. “Tôi theo anh ta từ năm mười tám tuổi, cũng gần mười năm rồi. Có lẽ anh ta chê tôi già nên mới
đi kiếm con bé nhỏ hơn anh ta hai mươi tuổi. Hừ … tôi già rồi sao?” Cô
ta ngẩng đầu, nhìn Tô Mạt chăm chú. “Tôi thật sự già rồi sao?”
Tô Mạt đành trả lời: “Không, cô vẫn chưa già”.
Mạc Úy Thanh càng nói càng hăng hái: “Hôm trước anh ta tuyên bố thẳng, ai
sinh con trai, người đó sẽ được anh ta rước về nhà, bằng vai vế với vợ
lớn của anh ta... Mọi người đều nói “chua trai, cay gái”, sau này chị
hãy làm nhiều món chua cho tôi ăn. Còn nữa, chị từng sinh con, chị thử
xem đứa trẻ trong bụng tôi là con trai hay con gái?”
Tô Mạt vẫn chưa định thần. “Nhưng... làm vậy sẽ vi phạm luật hôn nhân, ai
cũng chỉ có thể đăng ký kết hôn với một người. Chẳng lẽ ở thời phong
kiến mới có chuyện mấy vợ sống chung dưới một mái nhà sao?”
Mạc Úy Thanh hiển nhiên không xa lạ với cuộc sống kiểu này. Nghe câu thắc
mắc của Tô Mạt, cô ta giải thích bằng giọng điệu mất kiên nhẫn. “Ở nơi
này không có luật hôn nhân, chỉ có tông đường. Dù chị tìm cảnh sát, cảnh sát cũng mặc kệ. Nhiều người quá, cảnh sát không quản nổi.” Cô ta lại
hỏi: “Chị xem bụng tôi xem là con trai hay con gái?”
Tô Mạt rụt rè: “Tôi nhìn không ra... chẳng có căn cứ khoa học...”
Mạc Úy Thanh bật cười. “Đúng là người thật thà!” Cô ta ngẫm nghĩ rồi nói
tiếp: “Chị là người thật thà, lại từ ngoại tỉnh đến đây, tôi có lòng tốt nói cho chị biết, ở nơi này, chị đừng bao giờ tin vào pháp luật, vào
cảnh sát gì đó, càng không được tin vào đàn ông, bất kể là vừa sinh ra
đời hay đã thò một chân vào quan tài, bất kể đẹp trai hay xấu xí, thơm
hay thối, chị cũng đừng tin”.
“Lời vàng ý ngọc đấy!” Cô ta cười, bổ sung một câu.
Sau khi dốc bầu tâm sự với Tô Mạt, Mạc Úy Thanh trở nên vui vẻ và thân
thiện. Tuy nhiên, trong lòng Tô Mạt ít nhiều vẫn mâu thuẫn. Về phần
Thượng Thuần, người đàn ông của Mạc Úy Thanh, hắn càng trở thành tội
phạm trong ấn tượng của Tô Mạt.
Cô nhớ đến các nữ sinh ở trường trung học nơi cô làm việc trước kia, nhớ
đến cô em họ Chung Thanh, con gái cậu. Bọn họ ở độ tuổi mười sáu, mười
bảy lãng mạn, bất kể tâm lý hay sinh lý cũng chỉ là đứa trẻ. Mặt khác,
Tô Mạt cũng có con gái, chỉ cần liên tưởng đến đó, cô càng cảm thấy căm
ghét loại đàn ông như Thượng Thuần. Đó là sự khinh thường và chán ghét
xuất phát từ tiềm thức, không thể kìm nén.
Sau hôm đó, Tô Mạt tình cờ gặp Thượng Thuần mấy lần ở nhà Mạc Úy Thanh.
Xét về mặt ngoại hình, Thượng Thuần trông không tồi. Mặc dù đã ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi nhưng nhìn bề ngoài trông hắn chỉ tầm ba mươi. Người
có tiền rất biết chăm sóc bản thân. Đương nhiên, tiền bạc giúp bọn họ có khí thế, diện mạo, thần thái và lời nói, cử chỉ khác người bình thường. Nếu Thượng Thuần xấu xí, thô tục, có lẽ Tô Mạt sẽ dễ chịu hơn một chút, đáng tiếc hắn lại có bộ dạng của một người đàn ông thành đạt.
Một lần, Tô Mạt đang nấu canh trong bếp, Thượng Thuần đi vào trong bếp pha
trà. Hắn gần như áp sát vào người cô từ phía sau, giơ tay lấy hộp trà ở
trên giá trước mặt.
Thân hình người đàn ông tỏa ra hơi nóng, Tô Mạt tiến lùi không xong. Cô cố
kìm nén cơn giận, lặng lẽ đẩy người Thượng Thuần để vạch rõ ranh giới,
nhưng không còn kịp nữa, Mạc Úy Thanh đã đứng tựa vào cửa bếp từ bao
giờ.
Mạc Úy Thanh không tỏ ra tức giận, gương mặt vô cùng bình thản.
Tô Mạt vội vàng đi ra ngoài. Trái ngược với thái độ hoảng loạn của cô,
Thượng Thuần khẽ cười một tiếng. Mạc Úy Thanh im lặng, nhìn Tô Mạt chằm
chằm.
Đợi Tô Mạt ra ngoài, cô ta mới cất giọng dịu dàng với Thượng Thuần: “Con
người anh thật là... chỉ cần có chút nhan sắc là anh không bỏ qua. Chị
ta rất xinh đẹp? Mới gặp có vài lần anh đã muốn tán tỉnh rồi”.
Thượng Thuần không phủ nhận, lên tiếng hỏi: “Cô ta là người ở đâu vậy? Hình
như người khu vực Giang Tô – Chiết Giang, gái vùng này có làn da trắng
nõn nà.”
Mạc Úy Thanh không đáp lời hắn.
Tô Mạt ra phòng ngoài dọn dẹp rồi chuẩn bị ra về. Trong đầu cô xuất hiện ý định xin nghỉ việc. Tiền có thể kiếm ít, chứ cô không chịu đựng nổi sự
bỉ ổi của gã đàn ông đó. Nghĩ đến đây, nỗi bất an trong lòng Tô Mạt hoàn toàn tan biến.
Nhưng không đợi cô lên tiếng, Mạc Úy Thanh đã có dự tính trước. Nhân lúc
Thượng Thuần không có mặt, cô ta nói thẳng với Tô Mạt: “Sau này chị đừng đến đây nữa, chỗ tôi không cần chị.”
Tô Mạt rất muốn nói: Tôi cũng chẳng muốn đến nhà cô.
Ai ngờ Mạc Úy Thanh lên tiếng: “Thật ra tôi cảm thấy con người chị không
tồi, tôi có một người bạn cần tìm người đưa con đi học. Nếu chị muốn,
tôi sẽ giới thiệu chị đến đó.” Ngừng vài giây, cô ta nói tiếp: “Bạn của
tôi là phụ nữ, sống độc thân, một mình nuôi con, bên cạnh không có người đàn ông thối tha, rất thanh tịnh”.
Mạc Úy Thanh cười cười: “Trừ khi chị không muốn thanh tịnh”.
4.
Người bạn của Mạc Úy Thanh tên là Tùng Dung, năm nay khoảng bốn mươi tuổi.
Chị ta thường đeo cặp kính trắng gọng vàng, vẻ mặt l