
phòng bỗng im lặng như tờ. Mọi người đều không ngờ anh lại phối hợp như vậy. Cô phóng viên vội lên tiếng: “Nhất định cô ấy rất xuất sắc”.
Vương Cư An trầm tư một lát. “Không, cô ấy không xuất sắc lắm”.
Cô phóng viên lại nói: “Chắc chắn cô ấy phù hợp với yêu cầu về người bạn đời của anh?”
“Cũng không phải”. Vương Cư An nở nụ cười ôn hòa.” Sau khi gặp cô ấy, mọi yêu cầu của tôi đều ném vào sọt rác”.
Cô phóng viên tỏ ra hiếu kỳ. “Chắc cô ấy có điểm thu hút anh đúng không?”
Vương Cư An nói thẳng: “Cũng không thể nói vậy, chuyện này chẳng có cách nào
so sánh”. Anh đột nhiên nhớ ra điều gì, như chìm vào hồi ức xa xưa. Anh
cố gắng kìm nén, cất giọng nhẹ nhàng: “Có người nói với tôi câu này. Đối với nhiều người, trên đời luôn tồn tại một đối tượng, bất kể cô ấy tốt
hay xấu, chúng ta cũng không muốn đặt cô ấy ở bên cạnh người khác để so
sánh”.
Bất kể cô ấy cao hay thấp, gầy hay béo, xinh đẹp hay xấu xí, lương thiện hay ác độc… Bạn đều không muốn so sánh với người khác.
Kết thúc cuộc phỏng vấn, Vương Cư An đi ra góc hành lang, đứng tựa vào cửa sổ hút thuốc.
Tiết trời tháng Ba, sau cơn mưa, gió thổi bên ngoài cửa sổ mang đến hơi
nóng, khiến con người có cảm giác cuộc đời trôi vùn vụt. Vương Cư An thở dài, rút điện thoại dặn dò lão Trương. “Bây giờ chú hãy đến đón tôi,
nhớ chuẩn bị hương nến và tiền vàng để tôi đi thăm mộ”. Một lúc sau, anh lại gọi điện cho thư ký: “Cô hãy đặt một vé máy bay đi Giang Nam… Càng
sớm càng tốt.”
>>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn<<<<<
Giang Nam tháng Ba, sắc xuân ngập tràn.
Châu Viễn Sơn là tín đồ đạo Cơ Đốc, vì vậy, Tô Mạt và anh chọn nhà thờ lớn nhất ở địa phương để tổ chức đám cưới.
Ban đầu họ tưởng không đông khách, ai ngờ bà con họ hàng cộng thêm đồng
nghiệp, bạn học của hai người… cũng chật kín một gian phòng. Gia đình
ông Chung đến Giang Nam từ hai ngày trước. Ngoài ra, mấy người bạn thân
đưa cả con cái và Đồng Thụy An cũng đến chúc mừng.
Trong đại sảnh nhà thờ ồn ào, náo nhiệt, Thanh Tuyền và một cậu bé tên Thạch
Đầu làm thiên thần nhỏ đi trước. Hai đứa trẻ mặc đồ đẹp, hưng phấn chạy
đi chạy lại nô đùa. Khắp nơi vang lên tiếng người lớn gọi nhau, trẻ con
la hét…
Tô Mạt ngồi ở phòng cô dâu cũng nghe thấy, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Phù dâu đang trang điểm thêm cho cô, cô hỏi: “Bên ngoài rất đông người, đúng không?”
Cô phù dâu trả lời: “Cậu và ông xã mời những ai còn không biết? Thật ra người ta đến để giữ thể diện cho phụ nữ tái hôn ấy mà”.
Tô Mạt lườm bạn.
Cô phù dâu quan sát cô một lúc, chau mày, nói: “Nào, cô dâu phải cười tươi một chút, sao trông cậu chẳng tập trung gì cả. Mình nhớ lần trước có
một bạn học kết hôn, cậu cười tít cả mắt.
Tô mạt cười cười.
Cô phù dâu thở dài. “Mình suốt ngày làm phù dâu cho các cậu. Cậu cưới lần
thứ hai rồi mà một nửa của mình vẫn chẳng thấy đâu, đúng là lo thật
đấy!”
Tô Mạt nắm tay bạn: “Cứ thuận theo tự nhiên, cậu hãy tìm một người có điều kiện vừa tầm, tốt tính là được”.
Cô phù dâu nói: “Lúc kết hôn, chẳng có người nào nhắc đến tình yêu, ai cũng tỏ ra xem nhẹ. Cậu vờ vịt đúng không?”
Tô Mặt lặng thinh, một lúc sau mới lên tiếng: “Có thể gặp, không thể cầu”.
Cô phù dâu cười. “Sâu xa thật đấy!”
Tô Mạt thở dài. “Mọi người đều nói phụ nữ tìm chồng nên tìm người yêu mình hơn mình yêu anh ta, như vậy anh ta mới càng đối xử tốt với mình”.
Cô phù dâu gật đầu. “Mình cũng nghĩ vậy. Có thể nhìn ra, luật sư Châu đối
xử với cậu rất tốt. Cuộc hôn nhân lần này chắc sẽ đến đầu bạc răng
long”.
Tô Mạt không tiếp lời, chuyển sang chuyện khác. “Trước kia mình sống với
Đồng Thụy An vài năm, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình không hề hối hận.
Mình từng yêu anh ta, mình cam tâm tình nguyện sống với anh ta, bất luận kết quả thế nào, mình cũng bằng lòng gánh chịu hậu quả”.
Nghe câu này, cô phù dâu cảm thấy không bình thường. “Cậu sao thế? Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Tô Mạt im lặng một lúc mới trả lời: “Nói thật, lần này kết hôn, trong lòng mình không chắc chắn lắm”. Cô lấy hết dũng khí, tiếp tục: “Dù tốt đến
mấy cũng không phải đều mình mong muốn. Tại sao mình phải khiến bản thân chịu ấm ức?”
Cô phù dâu kinh ngạc nhìn cô.
Tô Mạt quan sát mình trong gương, đôi tay đeo găng màu trắng của cô nắm
chặt. Cô đột nhiên túm tay phù dâu, cắt giọng khẩn cầu: “Phiền cậu đi
gọi anh Viễn Sơn vào đây giúp mình. Mình cần nói chuyện với anh ấy. Là
mình… mình có lỗi với anh ấy”.
Cô phù dâu không tin nổi vào tai mình. “Cậu điên rồi! Đến lúc này rồi mà cậu còn muốn hủy đám cưới?”
“Bọn mình chưa đăng ký kết hôn, đám cưới vẫn chưa bắt đầu. Bây giờ là cơ hội cuối cùng của mình”.
Bên ngoài dần trở nên yên tĩnh. Tiếng mục sư vang lên rõ ràng: “Hôm nay,
chúng tôi tổ chức lễ thành hôn cho người anh em Châu Viễn Sơn và cô Tô
Mạt tại thánh đường trang nghiêm, trước mặt Thượng Đế và các vị quan
khách. Trong Kinh thánh tân ước, thần nói: “Người đó sống một mình không tốt, ta phải tạo ra một bạn đời cho anh ta…” Các bạn cũng nên ghi nhớ,
các bạn không phải một mình bước vào hành trình của đời người. Khi đối
diện với khó khăn, các bạn đừng sợ sệt, hãy m