Duck hunt
Lá Rơi Không Vết

Lá Rơi Không Vết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321462

Bình chọn: 8.5.00/10/146 lượt.

Anh là một người đàn ông

tài hoa, tuy rằng xuất thân bần hàn, nhưng anh rất có khí phách, dựa vào điểm

này thôi thì đám bạn bè thiếu gia õng ẹo kia có hợp lại cũng

không bằng ý chí chiến đấu và nghị lực của riêng anh, anh

từng bước đi đến ngày hôm nay, bất quá tôi chỉ muốn nói, anh cũng không phải là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng!

Ngày 24, tháng 5 năm

2002, anh mặc một chiếc áo sơ mi đã sờn cùng với một chiếc quần bò cũ kỹmàu lam,

bỗng nhiên lao đến nhà tôi, khi đó chỉmới chạng vạng, ánh chiều tà xuyên qua

cửa sổ, khắc sâu trên khuôn mặt anh, anh hung thần sát ác đứng trước bàn ăn nhà

tôi, lúc ấy tôi và cha đang ăn cơm, sau đó anh hét to:

"Chúng ta kết hôn đi!"

Một ngày đó, anh bị cha đánh một trận, không lưu tình, bị đánh đến bầm dập mặt mũi.

Một năm đó, tôi 21 tuổi,

cũng không chút do dự, gả cho anh.

Bởi vì ánh mắt anh lúc

nhìn thấy tôi, rất liều lĩnh. Thật giống như anh bị đuối nước, chỉ có tôi mới có thể cứu được anh vậy.

Hôn lễ của chúng tôi rất long trọng, đây có thểlà một loại hư vinh, hoặc cũng có thể là một loại tuyên cáo.

Thật ra cha rất tán

thưởng anh, thường khen ngợi với tôi rằng anh là một đế vương, nhất định sẽ lập nên vương triều của chính mình. Sau đó, vì hạnh

phúc của tôi sớm muộn cũng đã tới, trong hôn lễ, cha ở trước mặt mọi người tuyên bố đểanh tiếp nhận chức Tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Thịnh. Lúc đó,

anh rốt cục mỉm cười, sau khi tôi cố gắng lâu như vậy, cũng không chiếm được một chút động dung của anh, anh rốt cục cũng

mỉm cười, khoé miệng hơi kéo lên một chút, quả thật rất giống một đế vương.

Đó là một hôn lễ thật tịch mịch, tôi nắm tay anh, lại không - cảm giác được hạnh phúc,

anh kéo tôi đi khắp nơi kính rượu, cũng không có hỏi tôi có mệt hay không. Tôi

đi theo anh ngược lại hai chân đều sưng vù, lại không dám hé răng, rất sợlàm

anh mất hứng.

"Tiếu Hoan!"

Chính tại lúc đó, một giọng

nói mềm mại vang lên, kinh động tay chân của tôi, bên tai dư âm vẫn chưa tan, anh bỗng nhiên lại ôm lấy tôi, thật chặt, thậm chí tôi

có thể ngửi được mùi rượu trên người anh, sau đó tôi vươn tay

đặt trên ngực anh, anh sửng sốt, nhìn tôi một hồi lâu, mới hoàn hồn.

"Tiếu Hoan!" Cô

gái đứng trước mặt lại kêu lên lần nữa.

Anh nhìn cô ấy, cười nói, "Đến đây, giới thiệu một chút, đây là vợ tôi, Trình Tư Doanh!"

Tôi vội gật đầu với cô ấy, đây là lần đầu tiên Tiếu Hoan lại chính thức giới thiệu tôi như vậy.

Cô gái kia nhìn tôi, sắc

mặt nhanh chóng hiện lên một chút âm u, sau đó cô ấy cười vươn một bàn tay, "Xin chào, tôi gọi là La Tình, bạn của

Tiếu!"

Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp.

Tôi đỏ mặt, khẩn trương bắt tay cô ấy, "Xin chào, hoan

nghênh chị đến tham dự hôn lễ chúng tôi!"

Sau đó, La Tình trả lại cho tôi một nụ cười thâm sâu, quay đầu nhìn Tiếu Hoan, "Động tác

của anh cũng thật nhanh, vĩnh viễn đều bỏ xa người ta ởphía sau nha!"

Tiếu Hoan ừ hử, "Mọi người cũng vậy, còn em? Sao lại không mang

ông xã đến cho anh được biết một chút!"

Ánh mắt La Tình chăm chú,

giống như lửa thiêu, một đôi tay xinh đẹp của cô ấy níu lấy cà vạt anh, sau đó dùng thanh âm chỉ có chúng tôi nghe thấy nói, "Người toàn thành phố này đều biết người có tiền nhất chính là cha vợ của anh, em còn dẫn cái tên quái dị ấy đến đây để doạ người chi chứ!"

Sau đó họ nhìn lẫn nhau, lạnh lùng nở nụ cười.

...

Cho nên nói, hôn lễ tịch mịch chỉ có thể mang lại cuộc hôn nhân tịch mịch, kể từ ngày đó, tôi liền bắt đầu nuôi dưỡng một thói quen xấu

--- đối với tất cả các hành vi ở bên ngoài của anh đều làm như mắt điếc tai ngơ, thói

quen xấu xí mắt điếc tai ngơ.

Một năm sau cha qua đời,

khi đó tôi mới hiểu được, vì cái gì ông lại không phản đối tôi và Tiếu Hoan kết

hôn, bởi vì ông vội vã tìm một người, có thể thay mình chăm sóc tôi.

Lúc 23 tuổi, bên cạnh tôi

chỉ còn một người chồng, một người chồng nổi tiếng, nhưng

lúc nào cũng thờ ơ với tôi.

Tiếu Hoan thường nói với

tôi, thật ra tôi tuyệt không yêu cô.

Mà tôi cuối cùng vẫn là

vùi đầu vào pha cà phê, tôi chỉ biết mỗi pha cà phê. Tôi pha MOCA đặc biệt đắng, đắng

đến nỗi giằng xé thần kinh con người ta, cho nên anh chỉ uống một lần vào tuần trăng mật sau đó không hề uống qua nữa. Sau lại, chỉ cần tôi pha cà phê cho

anh, anh sẽ nói rằng tôi tuyệt không yêu cô, nhưng cô yên tâm,

không có cô thì sẽ không có tôi hôm nay, cho nên tôi sẽkhông ly hôn.

Mỗi khi anh nói như vậy, tôi sẽ cười, cười cho đến lúc anh nhìn thấy, sau đó anh sẽ nói, đừng đắc ý, loại thiên kim tiểu thư chân tay vô dụng như cô, đến ngay cả ngũ cốc cũng chẳng thể phân biệt được này thì tôi khinh thường nhất!

Trên thực tế, anh chỉ nói đúng một nửa.

Tôi cười không phải là vì

tôi đắc ý, mà là thay anh cảm thấy đáng tiếc --- anh luôn có một sốnguyên tắc

đặc biệt cố thủ cũng không muốn buông tha. Ví dụ như đối với tôi, tôi là một cô gái thật vô dụng, đọc sách

không nhiều, cũng chưa từng ra xã hội làm việc, từ nhỏ thân thể yếu ớt, tướng mạo lại bình thường không có chút phong phạm thiên kim. Tôi

ngu muội không hiểu, lại hiểu biết nông cạn, căn bản tôi không thừa hưởng đ