
lên. Mãi cho
đến khi vào ngồi trên ghế, tôi cứ thế lấy khăn giấy ra lau, lau những vết dầu
mỡ còn đọng lại trên bàn, lau hết lần này đến lần khác, lau cho đến khi cái bàn
đó sạch bóng lên, sạch đến nỗi từ khi mình biết quán ăn La Phúc Ký đến nay chưa
lúc nào thấy nó sạch đến như vậy.
“Chủ
yếu là bánh bao ở quán này ngon, nếu không anh chẳng bao giờ tìm đến nơi này.”
“À!”.
“Không
gian ăn uống, vẫn là mấy quán cà phê hay hơn một chút, cũng rất>
Tôi lại
à thêm một tiếng nữa, lúc này mới hiểu ra ý của anh: “Thực ra cũng không
phải... Em, cái này...”
Tôi lắp
bắp một thôi một hồi, lắp bắp thế rồi cũng chẳng nói ra được nguyên nhân tại
sao, cuối cùng đành phải tự sỉ nhục mình: “Thực ra em hay táy máy chân tay
lắm.”
Lưu
Thụy Căn hoàn toàn không ngờ tôi sẽ nói như vậy, bật cười thành tiếng, tôi cũng
ngốc nghếch cười theo mấy lần. Sau đó trong suốt bữa ăn, tôi cứ mơ mơ hồ hồ,
chỉ cảm thấy bánh bao của La Phúc Ký không ngon như những lần trước, hơn nữa,
sức chiến đấu của tôi cũng giảm rõ rệt, Lưu Thụy Căn gọi tám xửng, cuối cùng
không ngờ còn thừa lại bốn xửng rưỡi!
“Hôm
nay đúng là em không khỏe thì phải...”
“Không
phải, không phải thật mà.”
“Trời
lạnh rồi, chú ý giữ ấm, mặc thêm vài chiếc áo nữa, đừng có vì sắc đẹp mà để
mình bị chết rét.”
Mẹ
kiếp, chị đây sợ không đẹp nên mặc ít lúc nào? Với cái dáng người của chị đây,
mặc mười cái với mặc một cái có gì khác nhau về bản chất không? Có không? Có
không? Có không không không không? Trong tim tôi không ngừng kêu gào, bên ngoài
thì vẫn lại nhẹ nhàng gật gật đầu mà thôi.
Lần này
vừa đi ra, Lưu Thụy Căn cứ kiên trì đòi đưa tôi về, nói theo lời anh là thời
tiết không tốt, thực sự không yên tâm để tôi về một mình, không còn cách nào
khác, đành phải nói với anh ta địa chỉ của bên La Lợi. Sau đó, bước vào tòa nhà
của La Lợi dưới ánh mắt dõi theo của anh.
Không
biết anh có phải cứ dõi theo tôi suốt hay không, nhưng đằng sau lưng tôi thật
sự có cảm giác cứ nóng ran cả lên, giống như có ánh mắt nào đó luôn đi theo
tôi, cho đến khi bước vào cửa của La Lợi mà cái cảm giác ấy vẫn không hoàn toàn
biến mất. La Lợi rất kinh ngạc trước sự thăm viếng đột ngột này của tôi: “Oa,
lần này đúng là kỳ tích nha, không ngờ mày lại tự ghé đến chỗ tao đây, lại còn
đúng vào ngày hôm nay nữa chứ?”.
“Mày
sắp phải đi ra ngoài, hay là vừa về đến nhà đấy?”. Tôi nhìn thấy cô nàng trang
điểm rất đẹp, không kìm được mở miệng hỏi.
“Có hẹn
với người khác rồi” La Lợi vừa chải đầu vừa nói, “Rốt cuộc là mày bị gì thế
hả?”.
“Cũng
chẳng có gì, đúng rồi, bánh bao La Phúc Ký, mày ăn không?”.
La Lợi
rõ ràng nuốt nước bọt, xem ra cô nàng cũng thèm thuồng loại bánh bao này lắm,
nhưng không ngờ cô cắn răng, vẫn tuyệt nhiên nói: “Không ăn!”.
“Không
ăn thật à?”.
“Hứ!”.
“Còn có
bốn xửng rưỡi, tao có thể chia cho mày một xửng rưỡi lận đó.”
“Mày có
để hết cho tao, tao cũng chẳng cần, Hoàng Phiêu Phiêu, tao nói cho mày biết
nhé, đã là con gái thì phải biết khống chế cái miệng của mình, có một vài thứ
có thể chỉ chấm mút một chút rồi thôi, có một vài thứ muốn động cũng không được
động vào, ví dụ như bánh bao La Phúc Ký, ngon thì đúng là ngon thật, nhưng mà
cả đống dầu mỡ, ăn một cái còn bị béo hơn cả ăn một bữa cơm nữa.”
Tôi làm
ra vẻ như không nghe thấy: “Mày không ăn tao ăn hết đấy.”
La Lợi
chẳng thèm tranh chấp, trừng mắt nhìn tôi, mở miệng ra, định nói gì đó, cuối
vẫn chỉ có thở ra một tiếng: “Tao phải đi rồi, mày làm sao bây giờ, ở đây đợi
tao hay là thế nào?”.
Căn
phòng mà La Lợi thuê có lò sưởi, cô bố trí căn phòng cũng rất có phong cách của
con gái, thực ra tôi rất thích nơi này của cô, nhưng nghĩ đến sáng ngày mai
phải dậy sớm vật vã vào trung tâm thành phố, tôi liền đuổi ngay cái suy nghĩ
này đi: “Tao đi cùng với mày.”
La Lợi
cũng phải vào trung tâm thành phố, cũng may tiện đường cho nên đưa tôi về
trước. Khi đi được nửa đường, tôi rốt cuộc đã định thần lại đôi chút, nhắc đến
Lưu Thụy Căn, nhưng khi tôi vừa nhắc tên của anh liền bị La Lợi ngăn lại: “Chị,
tao gọi mày bằng chị được chưa, bọn mình đừng nhắc đến anh ta được không?”.
“Nhưng
mà thật sự tao thấy anh ta được lắm...”
“Được
rồi được rồi được rồi, được thì mày cứ giữ lấy.”
Tôi
nghe La Lợi nói xong bỗng giật mình, gì đó ngượng ngùng quay đầu qua nói: “Mày
đừng nói tầm bậy.”
La Lợi
không để ý, ngáp một cái: “Cái gì mà nói tầm bậy với chả tầm bạ, mày thấy anh
ta được thì mày cứ thử xem, dù sao tao và anh ta chẳng quen biết gì nhau, anh
ta chẳng là gì của tao cả.”
“Nhưng
mà tao lấy thân phận nào để đến với anh ấy đây, La Lợi ư?”.
“Hơ,
mày đừng làm hỏng thanh danh của tao nha mày. Mày muốn đến với anh ấy thật,
đương nhiên là phải nói cho anh ta thân phận thật của mày rồi, chẳng nhẽ tương
lai lấy luôn cả tên tao đi đăng kí kết hôn với anh ta à?”.
“Mày
không sợ phía ba mẹ mày...”
“Không
sợ.”
Tôi
nghi hoặc nhìn La Lợi, cô cười xảo quyệt: “Hai ngày nữa rồi tao nói cho mà
nghe.”
Đang
nói thì đến nơi tôi ở, tôi hơi bị chóng mặt nên bước vội xuống xe, xách túi
q