
một trăm sáu mươi đồng.”
“Bây
giờ bánh bao tăng giá lên hai mươi đồng rồi à?”.
Nhân
viên phục vụ nhìn tôi với một thái độ không hiểu tại sao chị lại kinh ngạc như
thế: “Chị à, cái giá này đã tăng từ tháng trước rồi.”
Mẹ
kiếp, còn tăng nhanh hơn cả GDP nữa đấy!
Sự tăng
giá của bánh bao La Phúc Ký kích động đến tôi một cách sâu sắc. Tôi đưa tay ra
thề rằng, tôi biết giá cả hiện nay không ngừng tăng vọt, tôi biết bây giờ xuất
hiện đủ kiểu tăng giá vô lý. Tôi biết một đôi bốt đi tuyết bên ngoài được làm bằng
da lộn, bên trong lót lông cừu năm ngoái một trăm đồng còn mua được một đôi,
năm nay giá bán sỉ đã là hai trăm chín mươi chín đồng, nhưng mà mẹ kiếp! Tôi
thật sự không biết đến cả bánh bao cũng tăng giá nhanh đến mức này!
Bánh
bao của La Phúc Ký, cái thứ bánh bao nhỏ xíu ấy, ai miệng rộng, mỗi lần gắp một
cái nhét gọn luôn vào miệng là việc hoàn toàn có thể làm được, cho dù là bạn
chê dầu bên trong nhân nhiều quá ăn bỏng miệng, thì tuyệt đối cắn hai miếng là
ăn xong sạch sẽ. Mà trong một xửng, chỉ có mười cái bánh bao như thế, điều này
cũng có nghĩa là, một cái bánh bao có giá hai đồng! Với sức ăn của tôi, mỗi bữa
ăn mất sáu mươi đồng!
Tôi
đang vận dụng hết công lực để tính toán điều này, rất nhanh đã tính ra được
rằng, nếu như mỗi bữa tôi đều ăn bánh bao La Phúc Ký, ăn từng bữa cho cái bụng
tròn căng ra, thế thì tôi rất có khả năng sẽ lâm vào hoàn cảnh thu không bù
chi. Cái kết quả này làm cho tôi ỉu xìu xìu, cần phải biết rằng tôi luôn cho
rằng mình mặc dù là nhân viên ba không, nhưng vẫn có thể đáp ứng được nhu cầu
ăn uống của mình, mà bây giờ, đến cả bánh bao tôi còn không được ăn nữa.
“Lát
nữa, em còn có việc gì không?”.
Lưu
Thụy Căn vừa nói vừa nhận lấy tiền thối, tôi ngơ ngác, anh liền nói tiếp: “Nếu
như không có việc gì thì cùng đi xem phim nhé, hình như vừa ra mắt một bộ phim
mới.”
Nói
thật lòng, tôi có chút không muốn đi lắm, nhưng mà vào giờ phút này nếu không
đi thì đúng là quá có lỗi với người ta – đương nhiên, nếu đi thì hình như cũng
có chút gì đó có lỗi.
“Chúng
ta đến rạp chiếu phim thử xem, nếu như em không muốn xem, chúng ta lại quay về,
được không?”.
Thực sự
tôi không thể nào từ chối, đành phải gật đầu. Cùng nhau đi trên đường mới phát
hiện, dáng người của Lưu Thụy Căn rất đẹp, vai rộng chân thẳng, tứ chi thon
dài, bước đi song song với tôi, không ngờ anh lại cao hơn tôi một cái đầu!
“Sao
thế?”.
Có lẽ
là bởi vì tôi cứ nhìn anh suốt, anh quay đầu qua nhìn tôi, tôi suy nghĩ một lúc
rồi nói: “Anh chắc cao một mét tám nhỉ?”.
“Ừ, một
mét tám lăm.”
Tôi “ồ”
một tiếng, ánh mắt còn sót lại nơi khóe mắt lại không ngừng liếc anh, nói thật
lòng, tôi luôn chẳng có cảm giác gì lắm về vẻ bề ngoài của đàn ông, trừ phi
người nào đó có vẻ đẹp trong phim hoạt hình như anh Hai ngày xưa, nếu không
trong mắt tôi, thực sự chẳng khác nhau là mấy.
Nói
người nào đó đẹp như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chỉ là nhìn thế rồi thôi,
nói người nào đó có bề ngoài phải xin lỗi cảnh quan của thành phố như thế nào
đi chăng nữa, tôi cũng cảm thấy người ta không đến nỗi nào. La Lợi nói tôi có
kiểu cảm giác này là bởi vì bề ngoài của mình không đẹp, cho nên có ý thức coi
nhẹ điều này.
Tôi cảm
thấy những lời nói của cô không hẳn đúng lắm, bởi vì tôi cũng biết ngưỡng mộ
cái đẹp của phái nữ đấy chứ. Nhiều người con gái mặc dù bề ngoài không xuất sắc
lắm, nhưng mà chỉ cần có một nét đẹp gì đấy, tôi sẽ nói người ta đẹp.
Có điều
mặc dù tôi không có cảm giác gì, không phải là tôi không biết phân biệt xấu
đẹp. Trước đây tôi không để ý đến Lưu Thụy Căn, nên tôi cũng chẳng thèm để ý
trông anh ta giống cà rốt hay giống cà chua. Còn bây giờ ngắm lại, không ngờ
phát hiện ra người này tương đối đẹp.
Mắt
không to, nơi khóe mắt hơi xếch lên, lông mi tương đối dài, e là có thể đặt một
que diêm lên đó được, miệng rất rộng, khi mím môi một cách vô thức thì luôn lộ
ra chút gì đó quật cường. Đột nhiên tôi có cảm giác như đang nhìn một người xa
lạ, đương nhiên, tôi và Lưu Thụy Căn cũng chẳng thân thiết gì nhau cho cam,
nhưng mà giờ đây xem ra, cách suy nghĩ của tôi về anh ấy trước đây, chẳng lẽ...
đều là sai?
“Trên
mặt anh dính gì à?”. Anh đột nhiên quay đầu qua, trong lòng run lên, nhưng sắc
mặt không hề thay đổi, tôi chỉ “à” một tiếng rồi thôi.
“Hử?”.
“Cũng
không phải... Chỉ là...”
“Cái gì
cơ? Chẳng sao đâu, em cứ nói thoải mái.”
“Cũng
chẳng có gì, chỉ cảm thấy là điều kiện của anh tốt như vậy, tại sao lại phải đi
xem mắt?”.
“Điều
kiện của anh tốt à?”.
“Như
thế là rất tốt rồi.”
Lưu
Thụy Căn nở một nụ cười, không trả lời, mà hỏi vặn lại tôi: “Còn em thì sao>
“Cái gì
cơ?”.
“Tại
sao em lại phải đi xem mắt?”.
“Tại vì
mãi mà chẳng lấy chồng được thôi.”
Tôi bật
cười lên ha hả, Lưu Thụy Căn ngừng bước, nhìn tôi một chút, nhìn cho đến khi
tôi cảm thấy hãi hùng khiếp đảm anh mới lắc lắc đầu, cũng chẳng nói gì, chỉ
tiếp tục quay người đi tiếp, làm tôi chẳng hiểu anh có ý gì, cũng không dám mở
miệng hỏi.
Đến rạp
chiếu phim cũng chẳng có bộ phim