Insane
Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326775

Bình chọn: 7.5.00/10/677 lượt.

o hai mắt một cách ngây thơ, trông rất đáng yêu. Ân Trục Ly không nhịn được hôn một cái vào môi hắn “Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.”

Hắn mơ hồ đáp một tiếng, vẫn ôm nàng rồi yên lặng ngủ.

Đêm hè ở ngoại ô vang vang tiếng côn trùng. Ân Trục Ly nằm ôm Thẩm ĐÌnh Giao nhưng vẫn không ngủ được. Bây giờ sư phụ đang làm gì nhỉ? Có phải đang thổi sáo dưới gốc đào trong rừng Khê Thủy không? Hay là đang viết chữ trong thư phòng? Hay là chẳng làm gì cả, chỉ ngẩn người nhìn ánh trăng?

Thật ra… thật ra, nàng rất nhớ hắn.

Đến gần hết giờ Dần, Ân Trục Ly rời giường, cẩn thận để không quấy nhiễu tới Thẩm Đình Giao.

Hành cung nằm ở ngoại ô, cũng vì tài lực của Đại Huỳnh không được mạnh nên cũng đơn giản hóa tất cả, không hề bày biện xa hoa. Ân Trục Ly rời khỏi phòng, trời vẫn còn rất sớm, nàng ngồi ở hành lang mà ngắm trăng.

Trong hành cung có dòng nước chảy, nàng lững thững bước tới đầu nguồn, thấy nước chảy len qua kẽ đá, xung quanh cây cỏ um tùm, những giọt nước văng tung tóe làm nàng cảm thấy rất thoải mái. Nàng đứng cạnh bờ ao luyện một bài quyền, mồ hôi đổ ra. Lúc này cảm thấy dòng nước mát rượi, lại thấy xung quanh không có ai nên cũng nổi máu nghịch ngợm.

Nàng nhảy tới cảnh bờ ao, hất nước rửa mặt, rửa mặt còn chưa đủ, nàng cởi giày vớ, thả chân xuống nước. Đang lúc vui vẻ thì nghe tiếng ho nhẹ từ phía sau “Phúc Lộc vương phi, chỉ sợ là ngày hôm nay tất cả mọi người đều phải uống nước rửa chân của ngươi, có quá đang không?”

Ân Trục Ly quay đầu nhìn thấy người đó bước tới ngồi kề bên, lại cầm theo một bầu rượu, trông có vẻ thoải mái. Nàng cũng không khách khí, bèn mang giày vớ vào “Trục Ly sống trong nhà thương nhân, khó trách dạy dỗ không được tốt, để Khúc tướng quân chê cười rồi.”

Nói xong nàng cũng không đợi đối phương rả lời, nhảy lên bờ cầm bình rượu kia, rồi lại ngã xuống thảm cỏ, dốc nửa bình “Tướng quân ngồi đây đã lâu rồi? Xem ra đêm qua tướng quân ngủ không ngon rồi.”

Ánh trăng mờ mờ, bóng người mờ nhạt dưới ánh trăng, Khúc Thiên nhớ rõ ngày trước, trong đại trạch cũ của Khúc gia, nữ nhân kia cũng mang theo nụ cười hờ hững như vậy “Xem ra đêm qua tướng quân ngủ không ngon rồi.”

Hắn hơi hối hận chuyện năm đó đã không xuống tay với nàng ta, Ân Bích Ngô đã chết, nhưng hai mươi năm sau con cái nàng lại trở lại đứng trước mặt hắn, nói với hắn mối quan hệ đầy đau đớn kia.

“Cuối cùng thì ngươi muốn gì?” Hắn ra tay nhanh như chớp, bóp chặt yết hầu của nàng, đè nàng dưới thảm cỏ, sát khí tỏa ra “Ta biết ngươi hận ta, nhưng như vậy thì sao? Ngươi có thể làm gì?”

Ân Trục Ly lẳng lặng nhìn hắn, không vùng vẫy cũng không nói lời nào. Gần như nửa thân người của hắn đang đè lên người nàng, cây sáo bên hông của nàng cấn hắn.

“Mặc kệ ngươi hận ta như thế nào, trên người ngươi vẫn chảy dòng máu của ta! Dù ngươi có trở lại thì sao?” Năm ngón tay của hắn dần dần dùng sức, hắn không rõ người bên dưới là ai nhưng trong lòng quả thật có sát khí. Đây cũng không phải là do hắn bị kích thích, hắn vẫn tỉnh táo – dù sao thì, nếu mắc nợ, chẳng phải là chỉ cần giết chủ nợ là xong chuyện sao?

Sắc mặt của nàng dần tái xanh nhưng vẫn không vùng vẫy, hắn dễ dàng ra tay. Trong mắt Khúc Thiên dần lộ vẻ coi thường, đột nhiên cây sáo kia bắn ra lưỡi dao sắc đâm vào sườn phải của hắn, nếu hắn không né đi thì lúc này sợ là đã bị đâm thủng phổi.

Hắn buông ta, Ân TRục Ly ho nhẹ nhưng giọng nói vẫn mang tiếng cười “Phản ứng thật nhanh nhạy, mười hai năm trước ta đã dùng phương pháp này mà giết một người, một người lợi hại hơn ta lúc đó rất nhiều lần. Hắn không có sự thông minh của tướng quân, lại còn làm ta cảm thấy ghê tởm. Đừng nhúc nhích nhé Khúc tướng quân.”

Khúc Thiên không dám động đậy, lưỡi kiếm kia tuy nhỏ nhưng vô cùng sắc bén, nàng lúc này chỉ cần động tay là có thể lấy mạng của hắn. Hắn có thể chịu đau, nhưng không muốn chết ở đây.

Ân Trục Ly cũng không vội, để hắn đè trên người nàng, nàng đưa tay vẽ lên đường nét khuôn mặt hắn, hắn thật sự là một nam nhân tuấn tú, Ân Trục Ly trầm giọng nói “Lúc ta còn nhỏ, từng nghĩ tới hình dạng của ông. Nghĩ rất nhiều lần, ta còn sưu tầm những sách vở nói về ông, ta còn nghĩ, nếu như ta lớn lên bên cạnh ông, có phải là đã hư hỏng rồi không.”

Khúc Thiên vẫn không trả lời, hắn không muốn thừa nhận thân phận của người này, hắn cũng không phải là người dài dòng, nếu đã là kẻ ác thì cần gì quay đầu, cần gì giả bộ rầu rĩ?

Giọng nói của nàng từ từ vang lên bên tai, nhỏ nhẹ từ tốn “Sau này lớn hơn một chút, ta biết ông cũng có nỗi khổ. Cho nên Khúc tướng quân, từ đó đến nay, ta không hận ông.” Nàng nắm cây sáo kia, vẫn nở nụ cười hiền lành “Ông tin không?”

Khúc Thiên hạ mắt nhìn nàng, hắn bắt đầu có chút dao động, nếu như trong lòng nàng hận thì lúc này đã có thể lấy mạng của hắn. Ân TRục Ly để tay trên vai hắn “Tướng quân, ông có biết vì sao nam nhi cần vai rộng ngực dày thế này không? Ông có biết vì sao bờ vai nam nhi vững chắc thế không?” nàng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán hắn, nói nhỏ “Là để bảo vệ cho quốc gia, cho vợ con bọn họ. Tướng quân, chuyện như vậy, đừng để có lần sau.” Lễ