
gô sơn.
Nếu như nàng cùng Kim Thố đồng thời rơi xuống nước, chỉ có thể cứu
được một người, người Kim Bình cứu đầu tiên, không cần đóan cũng biết
chắc chắn là Kim Thố muội tử.
Bởi vì trong sắp xếp của Kim Bình, người đứng thứ nhất luôn là muội
muội hắn, về phần những người khác, cho dù là thê tử kết tóc như nàng
cũng nhất định đứng ở phía sau, nhiều nhất cũng chỉ là vị trí thứ hai.
Điều này làm cho Mai Hoa không vui, thực không vui.
Loại sự tình này không nên phát sinh !
Vì việc này canh cánh trong lòng mà bất bình, mà cảm thấy không vui.
Mai Hoa chán ghét chính mình.
Hai năm nay, nàng có khi soi gương cũng thấy xa lạ với chính mình,
nàng không thích thay đổi như vậy nhưng nàng cũng không thể trách ai.
Có thể trách ai? Kim Bình sao?
Nói thế nào thì hắn cũng là huynh trưởng của người ta, hắn làm sao có thể bỏ đi tay chân của mình, chuyện này nếu nàng thực mở miệng, nàng
cũng sẽ phỉ nhổ mình trước.
Óan Kim Thố sao?
Nhìn thấy tiểu cô nương tận lực né tránh, luôn tìm cơ hội nói tốt cho huynh trưởng, lại sợ chị dâu là nàng không vui, luôn hết sức cẩn thận, e dè…Đúng vậy, là luôn cư xử cận thận.
Mai Hoa đã nhận ra, nhận được muôn ngàn sủng ái nhưng Kim Thố cũng
không thực vui sướng như mọi người nghĩ. Vì tránh cho nhóm nữ quyến
trong gia tộc kêu ca ngày càng nhiều, tiểu muội tử luôn cố gắng duy trì
hài hòa trong gia tộc, làm gì, nói gì, nhận quà gì cũng đều cân nhắc
thật cẩn thận.
Như vậy còn trách tội nàng sao?
Mai Hoa như thế nào bỏ được? Lại như thế nào nhẫn tâm?
Mai Hoa chẳng những không trách tội, mà đối với áp lực KimThố phải chịu đựng, nàng còn rất đồng tình.
Người ngòai tỉnh táo, người trong cuộc u mê, Mai Hoa biết là nữ hài tử này đang bị vây khốn, đang chịu nhiều áp lực.
Rõ ráng là tính tình hướng ngọai, nhiệt tình lại yêu thích tự do
nhưng lại bị huynh trưởng bắt ép ở trong nhà, mỗi khi có cơ hội nghe
nàng kể chuyện giang hồ, vẻ mặt tràn đầy say mê cùng ngưỡng mộ, nếu nói
nàng có cơ hội sẽ gom đồ bỏ nhà ra đi, Mai Hoa cũng không lấy làm lạ.
Như vậy chính nàng đâu?
Kim Bình tức giận, nhiều ngày đi tìm muội muội đừng nói là không thèm nhìn đến nàng mà còn thường xuyên về tới cửa cũng không vào, Mai Hoa
hỏi chính mình…
Còn muốn tiếp tục duy trì như vậy sao?
Trải qua hai năm mới nhìn rõ huynh muội Kim gia quan hệ máu mủ tình
thâm chặt chẽ đến mức nào, bất luận kẻ nào cũng không thể xen vào.
Biết rõ nàng vĩnh viễn không thay đổi được gì, vậy nàng còn chờ mong gì nữa?
Trượng phu là do nàng chọn, là chính nàng tự biến mình thành bộ dáng
hiện tại, như vậy..Kim Thố là một cô nương nhu nhược còn có dũng khí một mình rời đi để thực hiện giấc mộng của mình, nàng còn không có quyết
định, kéo dài mọi việc cho tới lúc ngay cả mình cũng hận bản thân mình
mới chịu tỉnh ngộ sao?
“Thiếu phu nhân, người muốn đi đâu?”, A Lộc giác cổng run run hỏi, không biết có chuyện gì xảy ra.
Trước đây không lâu, thiếu gia ra sức giục ngựa phóng đi, bây giờ lại tới thiếu phu nhân sắc mặt trầm trọng rời đi.
Là phát sinh chuyện gì sao?
“Chờ khi thiếu gia mang tiểu thư trở về, đem cái này giao cho hắn”, Mai Hoa đem lá thư giao cho hắn.
Là một gia đinh canh cổng, A Lộc tất nhiên là không thể đọc được mấy
chữ ” thư hưu phu” trên lá thứ rồi, chỉ kính cẩn nhận lấy, cũng không
quên nhiệm vụ chỉ vào bọc hành lý của nàng hỏi ” nếu thiếu gia hỏi thì
nói thiếu phu nhân đi chỗ nào?
“Nói với hắn, ta trở lại hành tẩu giang hồ, hắn không cần tìm ta”
A Lộc sửng sốt, hơn nửa ngày cũng không có chút phản ứng, lời này rốt cuộc có ý tứ gì.
Đã hạ quyết tâm, Mai Hoa cũng không dây dưa, xoay người lên ngựa, rồi cũng ra roi giục ngựa rời đi.
A Lộc như bừng tỉnh giấc mơ, vội chạy vào trong phủ la to
“Lão gia, không hay rồi, thiếu phu nhân rời đi, nàng bỏ đi”
*****
Hai gã côn đồ nổi danh nhất Nam Hóa thành, thấy một tiểu cô nương xuất hiện liền tiến lên trêu ghẹo.
“A”,Tần Quang hai mắt sáng ngời, cười cười tiến lên hỏi ” tiểu mỹ nhân thật lạ mặt, lần đầu tiên đến Nam Hóa thành sao?”
“Tìm người thân hay là bằng hữu?”, Ngụy Lương cũng không muốn thua
kém huynh đệ, vội vàng lên tiếng, còn đề cử mình với mỹ nhân ” trong
vòng mười dặm trong ngòai Nam Hóa thành, không có ai rành hơn so với
huynh đệ bọn ta, muốn đi chỗ nào cứ nói, các ca ca sẽ dẫn đường cho
ngươi”
Đến gần mới thấy cô nương một tay nắm cương ngựa, đứng bần thần ở ngã tư đuờng chẳng những đang băn khoăn không biết đi đâu mà hốc mắt còn
hồng hồng.
Thấy thế, Tần Quang cùng Ngụy Lương trong lòng mừng rỡ.
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là chuyện bọn họ rành nhất, một thanh xuân nữ tữ tinh thần ũ rũ, còn có cái gì dễ khi dễ hơn nữa chứ?
“Làm sao vậy? có chuyện gì mà thương tâm, cứ nói với các ca ca”, Tần
Quang nói xong, cánh tay phải làm như tự nhiên mà khóac lên vai tiểu cô
nương.
Còn chưa chạm tới nhuyễn ngọc ôn hương thì tay đã bị đau nhức vô cùng, tiếp theo Tần Quang cả người bay lên, kêu la thảm thiết.
Ngụy Lương hoảng sợ.
Sự việc diễn ra đột ngột, huống chi đại cô nương không nhìn thấy có
nhúc nhích, chỉ có tay trái vung lên một cái