Old school Easter eggs.
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325393

Bình chọn: 8.5.00/10/539 lượt.

u, Mạnh Hi Tông nhặt một chiếc ghế không trọn vẹn ngồi xuống bên cạnh bàn.

Cố Vũ Khanh cũng ngồi xuống.

"Tại sao?" Cố Vũ Khanh nói "Điều này thật mỉa mai, nhưng hết lần này đến lần khác, lại giống như thật -- Anh muốn tôi tin tưởng một tình yêu sâu nặng của người máy ư? Cái tên người máy như anh rốt cuộc ló từ đâu ra?"

Sắc mặt Mạnh Hi Tông lạnh như băng "Chú ý lại giọng điệu của anh. Khi tôi thức tỉnh ở địa cầu, dòng họ Cố của cậu vẫn chưa có thành tựu gì."

Cố Vũ Khanh cười khẽ "Quả nhiên... chỉ có người máy viễn cổ mạnh nhất, mới có thể ngang tài ngang sức với tôi."

Mạnh Hi Tông yên lặng trong chốc lát "Các chủng tộc chung sống hòa bình không phải là giả tạo, tôi chỉ cho cô ấy một tương lai yên ổn. Nếu như anh cố ý muốn đánh một trận, tôi chỉ có thể chấp nhận đánh với anh thôi."

"Muốn tôi tin cũng được." Cố Vũ Khanh bỗng nhiên cười nói "Trí nhớ của người máy cao đẳng trí năng các anh, không phải là cũng dùng năng lượng vi nguyên viết vào trường năng lượng sao?" Giọn nói hắn trầm xuống "Cho tôi xem trí nhớ của anh."

Trong mắt Mạnh Hi Tông hiện lên sự tức giận. Anh không có thói quen để cho bất cứ ai tìm tòi nghiên cứu tâm tình của mình. Đề nghị này của Cố Vũ Khanh, không khác gì muốn vạch trần toàn bộ tư tưởng của anh, tất cả đều cho hắn xem rõ ràng.

"Chỉ có trí nhớ trong trường năng lượng mới chân thật" Giọng nói của Cố Vũ Khanh hơi lạnh "Hơn nữa, xem ra bây giờ anh cũng không có thời gian để làm giả. Tôi muốn thấy rõ, rốt cuộc là anh có thật sự muốn hòa bình hay không" Hắn nói tiếp "Đương nhiên, nếu anh không đồng ý, giờ tôi chỉ cần hô lên một tiếng "Mạnh Hi Tông là người máy". Không chừng, Tô Di yêu dấu dưới lầu có thể nghe được vô cùng rõ ràng. Anh nói xem, cô ấy cũng rất thông minh, có thể suy nghĩ ra hay không?"

Mạnh Hi Tông nhìn hắn u ám "Đưa tay đây"

Hai bàn tay thô ráp nắm lại với nhau, bọn họ ngẩng đầu, cũng thấy đối phương khẽ nhíu mày, ai cũng có vẻ căm ghét.

Hai người đồng thời nhắm mắt.

Trường năng lượng vô hình bắt đầu từ từ lưu động, dần dần càng lúc lại càng nhanh.

Không biết bao lâu, có lẽ chỉ trong giây lát, cũng có thể là mấy giờ đồng hồ.

Chân mày Cố Vũ Khanh càng chau càng chặt, đến một hình ảnh nào đó, lại càng lộ ra vẻ mặt tức giận, không cam lòng, tiếc hận. So với hắn, vẻ mặt Mạnh HI Tông bình tĩnh hơn nhiều, đẩy dòng trí nhớ năng lượng chảy giữa hai người, chân mày anh từ từ giãn ra, thay thể bằng một vẻ mặt dịu dàng.

Rốt cuộc, trí nhớ rút đi như thủy triều.

Cố Vũ Khanh mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hi Tông, cũng đã khác đi.

"Cách làm rất ngu" Vẻ mặt hắn có vài phần trịnh trọng "Nhưng rất đáng được tôn kính."

Mạnh Hi Tông hừ khinh bỉ "Còn đánh không?"

Cố Vũ Khanh bỗng nhiên cười to "Đánh đi, lâu rồi tôi chưa gặp được kẻ đáng được coi là đối thủ. Đánh xong rồi ăn cơm."

Liên Minh năm 1632, một nhánh người từng ở địa cầu, hạm đội người hư thể Cố thị đã đến tinh hệ Vĩnh Hằng của Liên Minh, cũng tuyên bố định cư tại tinh hệ. Đến đây, loài người, người máy, người hư thể, trùng tộc, và các chủng tộc nhỏ khác, cũng chính thức trở thành cư dân Liên Minh.

Mạnh Hi Tông, Cố Vũ Khanh, Hình Kỳ Lân, Du Mặc Niên, Đại Bích - Năm người cùng ký vào Hiến Pháp mới của Liên Minh, nói rõ các chủng tộc đều được hưởng quyền lực và nghĩa vụ ngang nhau.

Mạnh Hi Tông nắm quyền chỉ huy quân sự bốn chủng tộc trong tay, quân đội của Cố Vũ Khanh thì độc lập thường trực bên ngoài, để dễ dàng giám sát chủng tộc cơ giới.

Vua cơ giới Hình Diệu sau này rất ít khi lộ diện, hoàn toàn nhạt nhòa trong tầm mắt mọi người. Nhưng trong lịch sử Liên Minh, anh ta được đánh giá khách quan là vị công thần vì đã thúc đẩy được sự tự do bình đẳng của các chủng tộc.

Năm năm sau.

Bầu trời trong vắt như gương sáng, đại dương mịn màng xanh thẳm như nhung.

Bờ cái trắng trải dài như một dãy ngọc mềm mại.

Ở bãi biển tư nhân, chỉ có hai bóng dáng đàn ông cao lớn. Bọn họ ngồi xếp bằng mặt đối mặt, thẳng lưng, vẻ mặt chăm chú, hai mắt nhắm nghiền. Nếu như là người bên cạnh, chắc chắn chỉ cho rằng bọn họ đang ngồi thế thôi.

Chỉ có vầng trán người trong cuộc không ngừng đọng mồ hôi, tiết lộ sự thật không hề đơn giản bình thản như thế.

Bọn họ đang chiến đấu.

Người đàn ông ngồi bên phải mặc áo lam, tạo ra một không gian ảo song song. Người đàn ông mặc áo đen ngồi bên trái, lấy năng lượng tạo lực trường, sóng năng lượng của hai người chiến đấu một mất một còn ở trong một không gian khác, còn ở không gian này, vẫn bình tĩnh sóng yên biển lặng.

Dần dần, trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông áo đen lộ ra nụ cười, người đàn ông áo lam thì chau chân mày lại, trán đổ mồ hôi đầm đìa, không biết hắn làm cái gì, lại làm cho sắc mặt người đàn ông áo đen hơi đổi.

Song phương đang giằng co.

Tô Di dẫn con gái đến sau gò núi, lại thấy cảnh như thế.

Ông chồng anh tuấn cường tráng, cùng với Cố Vũ Khanh tuấn tú, đang ngồi đối diện nhau, Nếu không biết rõ tính cách hai người, người bình thường nhìn thấy nhất định cho rằng bọn họ đang ngồi thiền.

"Ba ơi" Giọng trẻ con giòn giã của Mạnh Sa vang lên.

Hai người đàn ông đồn