pacman, rainbows, and roller s
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327304

Bình chọn: 8.00/10/730 lượt.

ời ra, cầm lấy một cây súng tự động, từ từ bò tới chỗ ngọn đồi của 6 con kia.

"Pằng pằng pằng..." Một loạt âm thanh bắn càng quét nổi lên, cho đến khi hai mắt cô hoa cả đi, cho đến khi toàn bộ công trùng đã nằm trên đất không nhúc nhích, máu tươi màu tím thẩm cả nửa sườn đồi, cô mới thu súng lại. Vết thương bị đông cứng của cô đã đau đến mức đi không nỗi. Cô miễn cưỡng mặc lại đồ du hành vũ trụ, bò đến bên cạnh con công trùng, cắt hai cái xúc tua cứng rắn của nó, làm thanh hai cây nạn để mình chống đi.

Sắc trời bắt đầu mờ dần, cô đi dọc theo hướng có ánh sáng, nhích từng bước về phía trước. Cô không biết, cái gì đang chờ mình ở bên ngoài cánh rừng, nhưng cô không bao giờ muốn ở lại rừng cây rét lạnh đầy nguy hiểm này nữa. Chân vẫn còn đang chảy máu, nếu không xử lý, cái chân này không biết có phải bị cưa mất không nữa.

Thật ra thì cô chưa đi đến nửa giờ. Song, đối với cô mà nói, đây là nửa giờ đau đớn dài nhất. Trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh sáng ở phía trước, như một chiếc đèn, chỉ dẫn phương hướng cho cô.

Đó sẽ là gì đây? Cô nghĩ, là doanh trại lớn của Trùng Tộc ư? Hay là máy bay chiến đầu của Trùng Tộc? Nhưng cô đã không còn đường nào cả. Trên đỉnh đầu vẫn còn lóe sáng từng đợt từng đợt, không biết là lửa đạn ác chiến bên ngoài của Mạnh Hi Tông, hay là đèn pha của Trùng tộc. Cô chỉ có một ý niệm trong đầu, bước lên trước, tiếp tục bước về phía trước. Nếu như đó nhất định là con đường chết, cô cũng bình tĩnh bắn cho mình một phát súng để khỏi bị chúng sỉ nhục lớn hơn nữa.

Rốt cuộc, cô dừng lại ở một sườn đồi thấp bé.

Có một chiếc xe việt dã, đang lẳng lặng đậu ở đường cái ven rừng. Trong bóng đêm ma quái, hai bóng đèn pha của xe việt dã lẳng lặn chiếu vào màn sương mù.

Trên xe không có người, cũng không có con trùng nào. Không khó đoán ra, đây chính là chiếc xe mà đội công trùng kia mới vừa ngồi.

Trong lòng Tô Di không vì vui mừng mà thả lõng. Chân cô mềm nhũn, lặng lẽ ngã nhào trên đất. Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được ý chí muốn sống của cô. Cô chống hai "cây nạn", từ từ lết xuống sườn núi, lết qua đường cái, bò vào chiếc xe việt dã kia.

Động cơ vẫn còn nóng, chìa khóa vẫn còn được cắm ở đó. Chắc là những con công trùng kia sẽ không nghĩ bỏ mạng ở rừng cây này. Tô Di khó khăn thò người ra phía sau lục lọi, quả nhiên cô tìm được một hộp cứu thương bên dưới ghế.

Cô cắn răng, lập tức khử trùng và băng bó cái chân bị thương của mình lại. Bây giờ nhìn cái chân máu thịt bầy nhầy này giống như đã chết rồi vậy.

Sau khi xử lý xong vết thương, lòng của cô từ từ bình tĩnh lại chút ít. Sau đó cô nhìn sơ các thiết bị trong xe, khóa kỹ cửa xe, mở máy điều hòa, lại tìm được một bình áp suất đựng thức ăn và nước uống, cũng không màn bên trong là thành phần gì, cứ ăn như hổ đói.

Sau đó, thừa dịp bóng đêm, cô lái xe chạy dọc theo đường cái không mục đích.

Ngày bắt đầu từ từ sáng lên, sương mù trắng hiện ra lần nữa, những tia sáng lóe trên bầu trời cũng tạm dừng.

Tô Di không biết chiến tranh đã hạ màn, hay là chỉ tạm thời dừng lại. Cô lái xe cả đêm chỉ dừng lại 2 3 lần để nghỉ ngơi, sau đó lại lập tức lái về phía trước. Cô muốn kiếm một chiếc máy bay, mặc dù biết là rất khó. Nhưng bây giờ, cô đã có xe, lại có vũ khí, thừa dịp đêm tối chắc sẽ có cơ hội lớn hơn.

Nhưng, trời không chìu lòng người. Cô lái suốt cả đêm, thậm chí đã lái đến vùng đồng bằng trống trải. Ngoại trừ gặp mấy chiếc xe việt dã giống như chiếc này, cũng không thấy có chiếc máy bay nào. Cô để 2 xúc tua của con trùng che ở cửa sổ xe, ngồi phía sau từ từ mặc quân trang của Trùng tộc vào người, cúi người xuống thấp, trên đường không gây ra bất cứ sự chú ý nào.

Đường cái dần rộng rãi, dọc theo mặt đất đóng băng, Tô Di thấy chừng khoảng hơn mấy cây số, có một thành thị, thậm chí còn có khói bốc lên dày đặc. Nơi đó hình như là một nhà xưởng. Sau đó, cô nhìn thấy có vài khung máy bay lao xuống ngừng lại ở chổ đó.

Cô dừng xe, cúi đầu, yên lặng suy nghĩ đối sách... Làm sao để có thể cướp được một chiếc máy bay? Sau đó làm sao đánh lạc hướng truy binh dưới đất để bay lên trời?

Trong lúc ấy, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng động. Tô Di ngồi rụt lại tại chỗ, cầm lấy súng tự động. Nhìn qua kiếng chiếu hậu, cô thấy hai con công trùng đang bò đến từ phía sau đường cái.

Có nên giết chết bọn chúng hay không?

Đang suy nghĩ, thì cô lại thấy đước lờ mờ phía sau 2 con công trùng, có mấy chục con người đang đi theo chúng.

Những người kia phần lớn đều là thanh niên mạnh khỏe, tóc tai rối bù, bị đông lạnh đến mặt mũi xanh mét, môi tím tái, hai tay ôm đầu, xếp thành một đội đi theo phía sau con công trùng, yên lặng đi qua xe của Tô Di.

Tại trạm không gian bên ngoài hành tinh Trùng tộc.

Mạnh Hi Tông cúi đầu nhìn bản đồ phân bố binh lực trên tinh hệ, lông mày cau chặt khẩn trương, ánh mắt trong veo chăm chú. Chẳng qua dưới cằm đã mọc râu lúng phúng xanh đen, cùng với quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, cho thấy anh đã chống đỡ liên tục trong thời gian rất dài.

Chỉ huy và các sĩ quan kỹ thuật đứng sau lưng anh, cũng sức cùng lực kiệt như vậy. Có n