
ột phương thuốc không làm hạ đến thai nhi, nên ta muốn thử xem sao.”
Du y? Khẳng định là một lang băm…
“Tương Dĩ, cái phương thuốc này có vài vị thuốc không thích hợp người mang thai dùng, rất dễ dàng bị xảy thai.”
Tương Dĩ chấn động, đoạt lấy phương thuốc quét mắt nhìn một chút,
tiện đà hoài nghi nhìn phía Giản Già “Làm sao ngươi biết? Ngươi cũng
biết y thuật?”
“Ta có biết một chút.”
“Ngươi thôi đi!” Tương Dĩ hừ lạnh “Ngươi ngày ngày cái gì cũng không làm còn có thể biết y thuật?”
Giản Già cũng không muốn cùng ‘nàng’ cãi lại, thản nhiên nói “Nói ta
đã nói, có tin hay không là tùy ngươi, bất quá thuốc ta sẽ không giúp
ngươi lấy.”
Nói xong, liền đi lên núi.
Lần này hái thuốc so với lần đầu tiên thiếu đi nhiều, chất lượng cũng không có thật là tốt như lần trước, bất quá lão bản Hồi Xuân Đường vẫn
là rất nhiệt tình cho giá cả không thấp, Giản Già mua đủ đồ cần dùng
liền chạy về nhà, Thiển Thanh một người ở nhà làm nàng không yên tâm
cho lắm.
Trở lại trong thôn là lúc trời đã tối, trong thôn khôngi m ắng giống
bình thường, bên cạnh nhàTương Dĩ đang ầm ầm vây quanh rất nhiều người,
mấy người thế hệ trước ở trong thôn cùng Tương Dĩ vẻ mặt nôn nóng nói
cái gì, Giản Già lòng hiếu kỳ từ trước đến giờ thiếu đáng thương, chỉ
tùy ý quét mắt nhìn một chút liền vào nhà, loáng thoáng nghe được vài
câu bên kia đàm luận.
“Không thể động! Hiện tại vốn có khuynh hướng muốn rơi rụng, một khi di động không phải mọi chuyện càng tệ hơn!”
Phụ thân Tương Dĩ ở một bên khóc sướt mướt “Vậy ngươi nói có khả năng làm sao bây giờ a! Thật vất vả có như vậy một đứa, này nếu là không
có…”
…
Vào nhà liền thấy Thiển Thanh ngơ ngác đứng ở bên cửa sổ hướng phương hướng nhà của Tương Dĩ mà nhìn, ngay cả âm thanh Giản Già vào nhà cũng
không nghe thấy, Giản Già có chút kỳ quái đi qua vỗ nhẹ lên vai Thiển
Thanh, hỏi “Làm sao vậy?”
Thiển Thanh này mới phục hồi tinh thần lại, sắc mặt không phải rất
tốt lại có chút tái nhợt “Không có gì, phu thị tương gia hình như… con
cái muốn giữ không được…”
Uống loạn thuốc như vậy có thể giữ đến bây giờ đã là không dễ dàng .
Giản Già cũng không cảm thấy cái gì, chuyện người ngoài thủy chung nàng đều không để ở trong lòng.
“Ta đã từng nếm trãi cảm giác đó, mất con thật sự rất thống khổ…”
Thiển Thanh thất thần ở nơi đó lầm bầm lầu bầu, Giản Già động tác
dừng lại, nghĩ lại lúc mới trở thành Lâm Kiêm Gia thì Thiển Thanh cũng
vừa mới mất đi con không khỏi nhíu mày.
“… Mất con rồi, ‘hắn’ nên làm cái gì bây giờ a…”
Giản Già kéoThiển Thanh đang ngẩn ngơ vào trong lòng, thấp giọng nói “Ngươi rất lo lắng cho‘hắn’?”
Thiển Thanh gượng gạo câu hạ khóe miệng, đem mặt vùi vào cổ đối
phương, buồn bã mở miệng “Phu thị Tương Dĩ tuổi đã rất lớn , nếu là
không con cái, Tương Dĩ có thể rất nhanh sẽ nạp tiểu thị …”
Giản Già trầm mặc, qua một hồi mới nói “Ngươi đã không muốn‘hắn’ mất đi đứa bé này, như vậy, ta sẽ đi giúp ‘hắn’.”
Thiển Thanh nhất thời không có phản ứng lại , Giản Già đã ngồi xuống
xuất ra bút chuẩn bị viết , vội vã vài nét bút, nhìn Thiển Thanh vẫn là vẻ mặt mờ mịt, muốn trấn an hắn nên nàng cười cười “Ngươi ở nhà chờ, ta đi qua xem một chút.”
“… ‘Hắn’sẽ không có việc gì sao?”
“Ta sẽ cố hết sức.”
Nhìn Giản Già xuất môn, tâm lý Thiển Thanh dần an ổn, hình như chỉ cần có người này , tất cả vấn đề đều sẽ được giả quyết.
@@
Cả nhà Tương Dĩ lòng như lửa đốt nói muốn đi tìm đại phu, Tam Li thôn lại thật sự quá mức xa, hiện đến trấn đi thỉnh đại phu khẳng định là
không còn kịp nữa, mấy người đã ra rất nhiều chủ ý đều không có hiệu
quả, phu thị Tương Dĩ không ngừng thống khổ rên rỉ, còn không ngừng chảy máu.
Giản Già sau khi vào cửa, trong phòng liền yên tĩnh kỳ dị, một vài
người không hẹn mà cùng lui lại mấy bước rời xa Giản Già, nàng cũng
không có nhiều hơi để ý tới, đi tới bên người Tương Dĩ đưa giấy mình
viết nói “Đây là đều dược liệu rất bình thường trong núi cũng có thể tìm được, ngươi nếu là tin ta liền kiếm thêm mấy người lên núi mà tìm.”
Mẫu phụ Tương Dĩ rất là hoài nghi nhìn Giản Già một hồi lâu, mấy
người trong thôn tại nhà Tương Di nói nhỏ bên tai “… Nàng được không,
một cái tiểu lưu manh biết cái gì a…”
Giản Già cũng không vội, nếu như không phải vì Thiển Thanh không đành lòng nàng cũng sẽ không đến.
Tương Di cắn răng một cái “Hảo, ta nghe theo ngươi!”
Cứ theo đà này cục cưng khẳng định giữ không được, còn không bằng hợp lại liều mạng!
Giản Già nhìn ‘nàng’ quyết định cũng không hề trì hoãn nữa, lâu
như vậy, chậm một chút nữa linh đan diệu dược gì cũng vô dụng .
Dược liệu xác thật cũng không phải cái gì quý trọng, nhưng bởi vì mùa không đúng sắc trời cũng đã xuống muốn hái cũng rất khó khăn, Tương Dĩ lại khẩn cấp nhưng chính ‘nàng’ cũng không nhận ra dược liệu gì chỉ có
thể dựa vào Giản Già… Thật vất vả hái được đầy đủ , Giản Già đưa cái
sọt cho Tương Dĩ nói “Ngươi nhanh lên một chút trở về sắc thuốc cho phu thị ngươi uống, nếu như cố gắng qua được đêm nay liền không có việc
gì, ngày mai tìm đại phu là được.”
Tương Dĩ cũng không chối từ, gật đầu