Kiêm Gia Khúc

Kiêm Gia Khúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323660

Bình chọn: 9.5.00/10/366 lượt.

ẫn là tư thế như lúc nàng rời đi. Hắn nhìn thấy Giản Già trở về hơi hơi kinh ngạc một chút, hỏi “Sao hôm nay về sớm vậy? Ta còn chưa có chuẩn

bị cơm……”

Giản Già không biết vì sao, nghe thấy tiếng Thiển Thanh thân thiết

hỏi, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra. Nàng đi qua đè lại Thiển Thanh

đang muốn đứng lên, khẽ cười nói “Không cần vội, ngồi với ta một lúc.”

Thiển Thanh thuận theo tựa vào trên người đối phương, do dự một chút

rồi nói “ Giản Già, nàng là vì lo lắng cho ta nên mới gấp gáp trở về như vậy sao?”

Giản Già vuốt vuốt tóc Thiển Thanh, nhẹ giọng nói “ Chàng biết ta lo

lắng thì đừng đem chuyện buồn để trong lòng, mặc kệ là muốn khóc hay

muốn quậy phá, ta đều đồng ý.”

“Ta chỉ là trong lòng thực buồn,” Thiển Thanh thanh âm nhẹ nhàng,

mang chút chua sót “Sau khi đệ đệ lớn lên không còn thân thiết với ta

nữa, nhưng hắn là đệ đệ của ta, muốn cái gì ta cũng có thể cho, chỉ có…… chỉ có nàng……”

Chỉ có nàng, nhất định là không thể.

Giản Già nắm bàn tay đang cứng ngắc của Thiển Thanh, ánh sáng tỏa ra từ trong mắt.

Sau đó nàng đột nhiên đứng dậy, dọa Thiển Thanh nhảy dựng. Hắn khó

hiểu nhìn Giản Già đi đến trước bàn lấy ra một cái kéo, sau đó không

chút do dự cắt một nắm tóc.

“Giản Già!”

Thiển Thanh cả kinh kêu ra tiếng, kinh ngạc nhìn Giản Già đi tới

trước mắt sau đó cũng cắt của hắn một nắm tóc, sau đó dùng tơ hồng buộc

chúng lại với nhau.

“Đây là Tương Dĩ nói” Đem hai chúm tóc cột lại thành một túm nhét vào trong tay Thiển Thanh, Giản Già nắm tay hắn chậm rãi nói “Hứa hẹn.”

Hứa hẹn, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.(một đời một kiếp một đôi người

Thiển Thanh ứa nước mắt, thật cẩn thận khép bàn tay lại, đây là hứa hẹn……

Ánh mắt vươn lệ nhưng khuôn mặt lại tràn ý cười. Nữ tử trước mặt này

biết hắn bất an, hắn yếu đuối, nên nàng đã dùng hết tâm lực khiến cho

hắn tin tưởng nàng. Hết lần này tới lần khác vẫn luôn hứa hẹn với hắn:

nàng sẽ không vứt bỏ hắn. Nhưng việc này cũng làm hắn sợ. Hắn nhìn nữ

nhân bạo ngược trước đây biến đổi trở nên lãnh tĩnh nhưng lại đối với

hắn hết mực ôn nhu làm cho hắn vẫn do dự không dám bước tới.

Nhưng trong lúc hắn do dự không thể cất bước, thì nàng vẫn luôn đứng ở cách đó không xa, mỉm cười chờ đợi.

Thật là quá may mắn.

Thiển Thanh nháy mắt để nước mắt mông lung không làm cản tầm nhìn, sự chân thành trong mắt nàng làm hắn không thể ức chế mà nở nụ cười.

Đã từng khổ sở, nhưng không hối hận vì đã gặp nàng.

“Thế nào?”

“Cho ta một chút thời gian nữa, ta…… ta nhất định có thể……”

“Thiển Lam” Nam tử tao nhã nhấp một ngụm trà “Cái người ca ca kia của ngươi thật là đại phiền toái. Ngươi cũng biết Trần Ngôn cũng không phải là một người biết an phận. Đến lúc đó mà không được ta cũng không có

biện pháp.”

Thiển Lam nhìn nam tử xinh đẹp trên mặt lộ ra một tia âm ngoan “Ta biết nên làm như thế nào.”

Nam tử nhướng mày “Ngươi cũng đừng nên làm chuyện gì quá đáng. Lâm

Kiếm Gia mặc dù rất tốt nhưng ta cũng không đáng để cho ta phải cố gả

qua. Hơn nữa ta chỉ là không thích Trần Ngôn mà thôi.”

“A,” Thiển Lam cười trào phúng “Ngươi cũng đã phái Từ Công đi vài lần còn nói với ta vậy hay sao? Đừng tự đem bản thân nói thành sạch sẽ như

vậy. Người của Lâm gia có bao nhiêu tốt, nếu không biết nàng xuất thân

từ Lâm gia, ngươi sẽ muốn gả cho nàng sao?”

“Chúng ta giống nhau.”

Thời tiết dần dần ấm lại, người dân trong thôn bắt đầu bận rộn chuẩn

bị cày bừa vụ xuân. Giản Già ở trong sân làm một mảnh đất trồng một số

loại thảo dược. Nhưng bởi vì là vừa khai hóa không bao lâu, đất còn có

chút cứng rắn, còn có cả nước bùn nên rất khó làm.

Thiển Thanh ở bên người Giản Già xem nàng cẩn thận làm việc, trên

người mặc áo khoác thật dày, thời tiết đã ấm hơn rất nhiều, nhưng Giản

Già vẫn lo lắng nên muốn hắn phải mặc thật kín đáo.

Thiển Thanh nhìn thê chủ tay đầy nước bùn, ngón tay cũng bởi vì tuyết đông lạnh đỏ mà bừng không khỏi nói “Giản Già, hay là ta đến giúp nàng

được không?”

“Ngoan ngoãn đợi ở đó đi” Giản Già không có ngẩng đầu, tay vẫn hoạt

động không ngừng “Có lạnh hay không? Chàng đi về trước đi, phải lâu lắm

mới có thể xong việc.”

Thiển Thanh không hề động, cũng không hề mở miệng, tiếp tục lẳng lặng đứng tại chỗ.

Bởi vì không có quay đầu nhìn, Thiển Thanh cũng không hề ra tiếng,

Giản Già còn tưởng rằng Thiển Thanh đã về phòng rồi.Chờ tới lúc nàng

chuyên tâm sửa sang xong mảnh đấy trồng thảo dược đã là một lúc lâu sau. Lúc nàng quay người liền thấy Thiển Thanh hai má bị đông lạnh đỏ bừng

nhưng vẫn đứng ở nơi đó.

Giản Già chau mày, bước nhanh qua nói

“Tại sao vẫn cứ đứng như vậy? Đã bị đông lạnh rồi sao? Chàng vẫn đứng ở đây sao không lên tiếng?”

“Ta mặc rất nhiều, không lạnh.” Thiển Thanh cưới cười lấy khăn tay ra cho Giản Già lau tay. Giản Già lắc đầu nói “Không cần, ta trở về rửa

một chút là được.”

Sau khi vào nhà, Thiển Thanh lấy một ít nước lạnh rồi đổ thêm một

chút nước ấm sau đó thử lại xem đã vừa đủ ấm chưa rồi mới đưa cho Giản

Già rửa tay. Giản Già nói

“Hôm nay ta phải tới Hồi Xuân Đường sớm hơn. Giữa trưa cũng không trở lại. Một mì


XtGem Forum catalog