
là mất đi chút ấm áp kia.
Hắn đứng ở cửa phòng cả người không nhịn được mà phát run, ngay cả dũng khí để đẩy cửa ra cũng không có.
Nếu thê chủ đã biết chuyện, nếu thê chủ không tin mình, nếu bị thê chủ vứt bỏ……
Không được!
Ngay cả khi hắn chỉ tưởng tượng một chút thôi thì đã cảm thấy đau đến không thể chịu đựng được, nếu thật sự đã xảy ra, vậy hắn sẽ như thế
nào?
“Chi nha –”
Thiển Thanh cúi đầu, thấy vạt áo màu xanh quen thuộc bước ra cửa, sau đó đứng ở trước mặt hắn, một đôi ấm áp tay cầm lấy tay của hắn.
Trong lòng cảm giác mất mát, lãnh lẽo, đau đớn đã tiêu mất một chút.
“Thanh Nhi.”
Thiển Thanh run lên, đây là lần đầu tiênthê chủ kêu nhũ danh của hắn.
“Thanh Nhi,” Nữ tử ôn hòa nhìn hắn yên lặng cúi đầu, trong thanh âm
mang ý cười “Như thế nào không đi vào? Chàng sẽ không thật sự cho rằng
ta tức giận đi?”
Thiển Thanh không nói lời nào, trầm mặc như trước, nữ tử bất đắc dĩ
thở dài “Thanh Nhi, ta nói rồi ta sẽ đối với chàng thật tốt, nhưng hiện
tại ta còn muốn nói cho chàng biết, ta sẽ tin tưởng chàng.”
“Vừa rồi nếu ta không tỏ thái độ gì, đệ đệ kia của chàng nhất định
còn có thể tiếp tục nói tiếp, nhưng thật sự ta không có tức giận.”
“Vẫn là không nói lời nào? Được rồi, vào nhà đi, thân mình chàng đều đã lạnh như vậy, muốn ta ôm chàng đi vào hay không?”
Thiển Thanh thuận theo để cho nữ tử ôm lấy mình, đem mặt vùi vào
trong lòng đối phương thật ấm áp, liền vui sướng vụng trộm, lộ ra một nụ cười nho nhỏ.
Thực ngọt ngào, cũng thực hạnh phúc.
Ban đầu đám người Thiển Lam chỉ muốn ở nhà một ngày rồi đi, nhưng
Thiển Lam đột nhiên đổi ý quyết định ở lại vài ngày, phái người đem thư
về Trần gia. Nương Thiển Thanh nghe được lắc đầu, quở trách tiểu nhi tử ” Ngươi nói ngươi lập tức sẽ gả đến Trần gia, đừng làm cho người ta
nghĩ rằng ngươi lại muốn nháo loạn không gả.”
Thiển Lam liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, hừ lạnh ” Được rồi mà, ta sẽ không đắc tội Trần gia, người nghĩ rằng ta và ca của ta giống nhau
sao.”
Thiển Thanh đang giặt quần áo cho Giản Già, nghe nói như thế thì tay
cứng đờ, nhất thời làm nước văng lên trên người, quần áo cùng toàn bộ
vạt áo ướt đẫm, vừa vặn lúc đó Giản Già đi vào cửa nhìn thấy.
Nơi này phòng ở tuy cũng có long, nhưng là chỉ có tại phòng ngủ, bên
ngoài vẫn rất lạnh. Thấy bộ dáng Thiển Thanh chật vật, Giản Già bước qua cởi ngoại sam liền mặc lên người Thiển Thanh,lại đem đầu Thiển Thanh
có chút lạnh kéo vào trong lòng nhíu mày nói ” Về phòng đem quần áo
thay đi, ta đi nấu cho ngươi một chén thuốc chống lạnh.”
” Không, không cần……”
” Nghe lời,” Giản Già ngữ khí trầm xuống, Thiển Thanh nhất thời liền
lui ở trong lòng của nàng không dám phản bác lại. Giản Già nói tiếp ” Ở
trong phòng đắp chăn cho ấm áp, ta lập tức nấu thuốc uống xong là tốt
rồi.”
” Nhưng còn quần áo……”
” Ta giặt cho.”
Thiển Thanh ngoan ngoãn trở về phòng. Giản Già vén tay áo lưu loát
bắt đầu giặt vài món quần áo còn lại. Hai người Thiển Lam đứng bên cạnh
nhìn sắc mặt bọn họ không phải là tốt lắm. Sau đó Thiển Lam bèn đi tới
nói với Giản Già ” Ta đến giúp ngươi là được rồi. Ca ca cũng thật là,
một chút nước cũng không tính là cái gì ghê gớm, đâu có cần chiều chuộng như vậy……”
Giản Già ngăn trở bàn tay đối phương đang vươn tới, thản nhiên nói ” Không cần.”
” Không có việc gì, ta cũng không giống như ca ta yếu ớt như vậy.”
Giản Già không cự tuyệt, lui ra phía sau đem chỗ đó tặng cho đối
phương, lau khô nước trên tay xoay người xuất môn. Thiển Lam cả kinh,
ngay cả tay cũng không lau chạy qua qua ngăn nàng lại ” Ngươi đi đâu
vậy?”
” Đi nấu thuốc cho Thanh Nhi ” Giản Già liếc Thiển Lam, ngữ khí bình thản nói ” Đừng quên đem quần áo giặt sạch.”
” Ai! Ngươi……”
Thiển Lam nhìn đối phương không chút do dự rời đi, ở tại chỗ tức giận dậm chân.
Giản Già nấu thuốc xong lúc vào nhà vừa vặn nhìn thấy Thiển Thanh ở
trong ổ chăn cuộn thành một cục tròn vo. Giản Già sủng nịch cười cười,
đi qua vỗ vỗ Thiển Thanh đang đưa lưng về phía cửa, cười nói ” Còn lạnh
không? Đứng lên đem dược uống đi.”
Thiển Thanh đã muốn có chút buồn ngủ trong lúc nhất thời nhảy dựng
lên, thiếu chút nữa làm đổ chén thuốc trong tay Giản Già. Giản Già ổn
định động tác, có chút bất đắc dĩ ” Như thế nào? Sợ uống thuốc cho nên
muốn đổ nó?”
Thiển Thanh cũng biết mình thiếu chút nữa phạm sai lầm, từ trên giường đứng lên nói ” Ta, ta không phải……”
” Được rồi, không có việc gì, đừng đi ra, bằng không sẽ bị cảm lạnh.” Giản Già đem chén thuốc đặt trên bàn, đem Thiển Thanh nhét vào trong
chăn ” Nơi này không có mứt hoa quả, ta đem cho ngươi một chén nước
đường trắng, một chút nữa đem lại đây cho người.”
Thiển Thanh ngoan ngoãn gật đầu, tiếp nhận chén thuốc một hơi uống sạch, lại vì đắng mà nhíu mày.
Giản Già bật cười, nói ” Gấp cái gì, nước đường còn chưa có lấy lại đây đâu, đắng không?”
Thiển Thanh hơi nhếch môi, nước mắt lưng tròng.
Thiển Thanh trước kia chịu rất nhiều khổ, lại trọng thương cũng cắn
răng nhẫn nhịn. Lúc này lại bởi vì một chén thuốc đắng mà không chút
nhẫn nại lộ ra ủy khuất. Có thể thấy có