
ười.
"Bé heo nhỏ!"
Anh không khỏi nhớ lại những ngày niên thiếu, hăng say vùi đầu vào những cuộc Hắc quyền bạo lực đẫm máu. Khi đó anh còn nói với Chu Phi Lương rằng: "Về sau không còn được ngoạn quyền (thi đấu) nữa, chắc cuộc sống của tôi sẽ trở nên không còn ý nghĩa."
Chu Phi Lương trêu đùa phun một câu "Có lẽ đến một ngày nào đó, cậu đã 'ôm' được một em trong tay, tha hồ mà bận rộn yêu chiều chăm sóc, hết dám nói câu ‘không còn ý nghĩa’ nữa."
Sau đó một thời gian, anh vẫn có đàn bà bên cạnh, nhưng vẫn không phải là cái ‘ôm’ như bọn họ từng nói.
hiện tại ngẫm lại, một đoạn năm tháng như vậy tất cả đều đã qua đi, sớm nên trôi vào dĩ vãng. thật may mắn, bởi vì giờ phút này anh đã 'ôm' được một người con gái, một bảo vật vô giá mà anh vừa tìm ra và nhận thức được...
Phó Tự Hỉ thật sự không ngủ sâu lắm, chỉ chợp mắt một chút liền tỉnh. Khi thức dậy mơ mơ hồ hồ không xác định được phương hướng, càng gắt gao ôm chặt cổ Hạ Khuynh, lầu bầu "Đại Hùng Bảo Bảo..."
Hạ Khuynh vừa giận vừa tức cười nói: "Phó Tự Hỉ, đem nước miếng lau sạch cho anh, ướt bẩn cả áo anh rồi đây này!"
"Ách?" Phó Tự Hỉ ngây người vài giây, rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhìn xuống áo của anh ướt đẫm một mảng, xấu hổ đến nói không nên lời, vội vàng giúp anh chà lau.
"Hạ Khuynh... em xin lỗi..."
"Em là heo à? Trước kia như thế nào anh lại không phát hiện ra tướng ngủ của em xấu như vậy!"
"... em... không biết..." Càng nói càng hổ thẹn.
Trái lại, Hạ Khuynh lúc này lại an ủi "Chắc là vì tư thế nằm úp sấp nên em không khép miệng lại được."
cô nàng xấu hổ không thôi, khẽ thì thầm vào tai anh "Xin lỗi, Hạ Khuynh, khi trở về để em giúp anh giặt sạch quần áo..."
Anh cười khẩy "Sau đó giặt đến nhăn nhúm xong rồi lại vứt đi à?"
cô nghe vậy lại nhớ đến một màn mình giặt đến hư chiếc váy anh mua cho mình, tâm tình lại càng hoang mang rối loạn "Em cam đoan lần này sẽ không giặt hư nữa đâu..."
Nghe được thanh âm cô sắp khóc, Hạ Khuynh lại phải dỗ dành:
"Ngoan, đừng khóc. không có việc gì, giặt không sạch cũng chẳng sao cả!"
"Em sẽ cố gắng giặt sạch mà ..." Phó Tự Hỉ cảm thấy chính mình thực vô dụng, giúp không được gì lại còn gây thêm phiền phức cho anh.
Anh cũng không dám tranh cãi với cô bé, đành xuống nước dỗ dành: "Được rồi, được rồi, em giúp anh giặt..."
"Xin lỗi... em thật là ngốc mà."
"Ai dám nói em ngốc?"
"Em cái gì cũng không biết..."
"Đó là bởi vì em không chịu học." Hạ Khuynh hiểu được tâm lý tự ti đã hình thành sâu trong nội tâm Phó Tự Hỉ, vẻ mặt anh trịnh trọng: "Em không hề ngốc chút nào. Về sau anh sẽ cố gắng khai thác tiềm năng thực lực của em, cho em đi ra ngoài làm việc cùng anh, được không? Đừng khóc."
Phó Tự Hỉ tựa vào bờ vai rộng của anh, thút thít "Hạ Khuynh Hạ Khuynh, em thật sự có thể đi ra ngoài làm việc sao?"
"Đương nhiên có thể, nhưng mà em còn phải học tập. Chuyện này về sau hẳn bàn tiếp. không được khóc nữa." Tuy rằng trong lời nói có vẻ cứng rắn, nhưng ngữ khí vẫn thật nhu hòa.
Phó Tự Hỉ gật đầu.
"Em không khóc, em sẽ học. Em sẽ cố gắng cố gắng!"
"Phó Tự Hỉ, em vừa ngoan ngoãn lại thiện lương, chúng ta sẽ cùng cố gắng!"
"Hạ Khuynh, cảm ơn." cô lại chực muốn khóc, bất quá lần này là do cảm động .
Anh hừ một tiếng "Quỷ khóc nhè!"
cô hít hít cái mũi, cố gắng không làm cho nước mắt rơi xuống nữa. Sau đó bỗng nhiên nhớ đến việc anh đi đứng không tiện, lại bắt đầu áy náy.
"Hạ Khuynh, anh cõng em lâu như vậy mệt không?"
"không vấn đề."
"Anh để em xuống đi, em có thể tự mình đi được."
"Chúng ta cứ như vậy thì thật là tốt!"
cô thấy anh cứ để nguyên tư thế, vội vàng nói "Vậy anh đặt em ngồi xuống ở đâu đó đi."
Anh nghiêng đầu, mặt mày đầy sắc xuân:
"Hôn anh một cái, anh đáp ứng với em!"
cô không dám nói thêm nữa, một lát sau mới nhỏ giọng mở miệng "Em sợ anh bị mệt..."
"Hôn một cái anh liền nghe lời em!"
Phó Tự Hỉ cố lấy dũng khí, ngắm nhìn sườn mặt góc cạnh của anh một chút, sau đó cúi xuống thơm chụt một cái vào má anh.
"Tốt lắm..."
"Bé cưng của anh thực ngoan!" Chỉ là một cái hôn phớt, bất quá Hạ Khuynh cũng rất thỏa mãn, xoay người bế cô vòng lại.
Vương Thần từ xa xa trông thấy hai người thân mật, không khỏi hoài nghi chính mình tắm nắng đến mức đã bị hoa mắt váng đầu rồi?
Mấy người bọn họ thế nào lại chơi đùa thể loại tình yêu thuần khiết như vậy a?
Cái gì mà cõng bạn gái tản bộ dọc bãi biển, không bằng trực tiếp quẳng lên giường dục tiên dục tử sung sướng một trận!
Thằng nhãi ranh Hạ Khuynh này ngày thường trưng ra bộ dáng lạnh lùng, bây giờ lại anh anh em em ngọt ngào với con nhóc đó buồn nôn chết được! Đúng là không biết xấu hổ!
Làm hắn hâm mộ muốn chết! Tức chết hắn, thật là nuốt không trôi mà!!!
Như thế nào mà tên Hạ Khuynh này lại có thể tìm được một cô bé loli đáng yêu như vậy chứ!
Hạ Khuynh vừa đem Phó Tự Hỉ đặt xuống mõm đá liền nhận được điện thoại của Vương Thần.
Bên này từ xa xa Vương Thần quan sát Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ, tỏ vẻ vui cười hì hì "Hạ Khuynh, mang theo cô bé kia đến đây chơi tí nào!"
Hạ Khuynh phũ phàng "Mi có cảm thấy chính bản thân thật phiền không? Ông đây đa