
xào xạc hỏi.
Ở thời khắc này còn băn khoăn chuyện râu ria này chính là cá tính của Dư Nhược Nhược.
"Mở không ra?" Anh hé miệng cười khẽ.
Cái hộp chặt thật, kín gió, cộng thêm chôn dưới lòng đất lâu như vậy, nắp hộp cơ hồ dính vào trên hộp rồi. Cô dù là sử dụng toàn bộ sức mạnh mà cũng không đẩy ra.
Nhan Bồi Nguyệt lại cơ hồ không có tốn sức cũng nghe được "rắc rắc" một tiếng, là thanh âm gỉ sắt ma sát bén nhọn.
Lúc này Dư Nhược Nhược, đột nhiên có hứng thú mãnh liệt, muốn biết quá khứ của anh, khoảng thời gian cô chưa xuất hiện. . . . . .
Đồ vật bên trong cũng coi là đa dạng chồng chất vô cùng kỳ quặc rồi, nhưng phần lớn là tờ giấy, nguyên nhân tờ giấy trắng tinh bởi vì được gói kín, cũng không có bị rơi vào tình huống ố vàng tới mức nghiêm trọng do lâu dài lộ ở trong không khí.
Những tờ giấy kia là viết theo thứ tự, Dư Nhược Nhược theo thứ tự mở ra 1 số tờ giấy.
"Ngày thứ nhất đi học, bị lão đại lão nhị bỏ mặc, thật là vui mừng." Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng bút máy viết, rất thô rất cạn, lại nhìn ra được người viết ngay lúc đó rất kích động.
"Anh lên tiểu học vẫn là chính mình tự đi sao? Em còn nhớ ngày đó ba mẹ của em hai người hộ tống đi, ngày đó thời tiết đặc biệt tốt, em mặc một bộ váy hồng phấn. Anh thì sao?"
"Anh cũng không phải là công chúa, chỉ có thể một mình đeo cặp sách ngoe nguẩy đi a, ừ, mặc chính là quần áo màu trắng, trên đường còn bị học trưởng uy hiếp." Nhan Bồi Nguyệt nhớ lại, sờ sờ đầu của cô, "Thật hâm mộ tiểu công chúa."
Tờ thứ hai phía trên viết chính là:
"Lớp trưởng jing chọn thành công, tất cả mọi người gọi mình là lớp trưởng!"
. . . . . .
"Ai, họp phụ huynh thật sự là phiền toái, cha mẹ đều ở phía nam rồi, mình nên làm thế nào?"
"Trong lớp nữ sinh mặc quần bông lại rất phiền, ngày ngày quấn mình nói chuyện phiếm, giống như con ruồi. Nhị ca nói phải thân sĩ, Thôi đi, thân sĩ là cái gì, vỉ đập ruồi sao?"
"Cuộc thi rất đơn giản, mình đoán chừng hoàn toàn thông qua rồi. Vậy quà tặng cuối kỳ mình nhất định có rồi."
"Hôm nay trong hồ bơi nước là ngọt, cho nên mình uống rất nhiều."
"Tranh tài bại bởi lão đại, bị buộc mặc quần hoa, không cho chụp hình!"
Dư Nhược Nhược vừa nhìn vừa ôm bụng cười lăn lộn: " Nhan Bồi Nguyệt, anh lúc nhỏ thật sự là buồn cười a, quần hoa còn ở đây không? Em đi xem một chút. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt siết chặt lấy cô không buông tay: "Đi đâu mà đi? !"
Cho đến tờ giấy thứ tám mươi.
"Ông nội râu dài từ phương Nam tới, trong tay ôm công chúa đậu màu vàng."
Dư Nhược Nhược lúc này mới hỏi ra nghi ngờ trước đó, "Lúc anh còn nhỏ thật gặp qua em?"
"Ừ, lúc đó em mới hơn một tuổi, trừ chảy nước miếng cùng chảy nước mắt cái gì cũng không biết làm. Ê ê a a gọi người, một chút cũng không rụt rè, mắt to đen nhánh, chỉ là em vừa tới đây liền níu lấy chân của anh khóc mãi. . . . . ." Nhan Bồi Nguyệt nhớ tới đoạn kia cơ hồ sắp từ trong đầu choáng váng mở ra trí nhớ.
Lúc ấy cũng chỉ là ngây thơ lại đúng dịp sơ ngộ (lần đầu gặp mặt) như vậy, có phải hay không ở trong sâu xa liền kéo trái tim của hai người lại gần?
"Vậy làm sao không ai nói cho em biết à?"
"Làm sao nói cho em biết? Nói em từ nhỏ liền đối với anh vừa thương vừa sợ, vừa khóc lại không buông ra? Anh cũng không phải là pháo đốt? !"
. . . . . .
Thời điểm đếm ngược thời gian đón năm mới Dư Nhược Nhược đang mệt mỏi buồn ngủ, ôm cánh tay của anh đếm:
"10. . . . . . 9. . . . . . 8. . . . . . 7. . . . . . Ôi chao, Nhan Bồi Nguyệt anh không phải sẽ có sở thích yêu trẻ con chứ? Khi đó xác định coi trọng em rồi hả ?"
Trong không trung pháo bông sặc sỡ sáng chói, ánh sáng tất cả rơi vào đáy mắt anh.
"Ừ, từ nhỏ xác định coi trọng em rồi. . . . . ."
"Anh nói cái gì? !"
Dư Nhược Nhược ở trong tiếng pháo hoa nổ như sấm dậy, bỏ lỡ một câu thì thầm.
"Không có gì, Tiểu Quai, năm mới vui vẻ!" Anh dựa theo đôi môi đỏ tươi ướt át hôn sâu đi xuống.
Cám ơn em, cuối cùng cũng đã ở bên cạnh anh.
Một đêm tuyệt hảo đã đầy đủ, thời khắc bước qua năm mới chính là thời khắc Nhan Bồi Nguyệt anh chiếm đoạt.
Ngoài cửa sổ lạnh lẽo như tuyết, bên trong nhà lại một phòng sinh xuân.
Bởi vì là lắp đặt thiết bị làm mới phòng, cho nên ga giường vẫn là mầu đỏ thẫm ban đầu, lột được màu da bóng loáng như tuyết của Dư Nhược Nhược, màu tóc như mực, cùng ga giường tạo thành một hình ảnh cực kỳ hấp dẫn đẹp đẽ kích thích.
Tròng mắt Nhan Bồi Nguyệt, một mảnh đỏ tươi.
Hàm răng hung dữ ở nơi cổ gặm nuốt, giống như sói hung ác, lại sức lực vừa vặn. Làm cho người ta giống như uống thuốc bắc vừa đắng vừa ngọt, là một loại hơi thở làm cho người khác đắm chìm.
Bên ngoài pháo hoa lấn át thanh âm cô cắn răng nghiến lợi rên rỉ vỡ vụn, bất quá chỉ là giờ phút này hai người quan hệ hòa hợp gắn bó. . . . . .
Đầu năm sáng sớm mồng một Nhan Bồi Nguyệt liền đánh thức Dư Nhược Nhược, cô cau mày mở mắt ra. Cô năm mới quả thực là địa ngục, bị người khác lăn qua lộn lại hành hạ còn không biết dừng, một đêm tới tới lui lui giằng co cô đến gần bốn giờ. Hiện tại cảm giác là vừa dính gối đầu liền trời đã sáng.
Nhưng đầu năm mồng một chúc t