
Nhược Nhược nhìn anh trên màn hình máy tính tư thế oai hùng sườn mặt bên bừng bừng phấn chấn, sống mũi như núi, màu tóc như mực, nhìn không được tròng mắt nhất định là như ngôi sao sáng rực. Cô đột nhiên cảm thấy, trên thế giới này nếu thật sự là có chuyện trọng sinh như vậy thì quá tốt.
. . . . . .
Quả nhiên, buổi tối Nhan Bồi Nguyệt không chút do dự một câu liền cự tuyệt yêu cầu của cô. Lý do rất đơn giản, anh từ trước đến giờ không có gióng trống khua chiêng tuyên dương ưu điểm của bản thân mình, người khác chỉ trích, vĩnh viễn chỉ là một đám mây cuối chân trời, có hoặc là không, căn bản không có chuyện trở ngại.
Dư Nhược Nhược lấy lui làm tiến, trước tự mình sám hối: "Em hiểu, chuyện này là em không tốt, là em không đúng. Em lúc đầu nhất thời xúc động, để cho anh ra ánh sáng ở dưới mắt quần chúng, hiện tại em vừa nhìn thấy phía dưới tin tức kia là những lời bình chất vấn công kích liền hận đến cắn răng nghiến lợi, lại tự trách hận không được lấy đầu đập đất. . . . . ."
"Anh nói Dư Nhược Nhược, em bây giờ không phải chuyện bà tám (cv là chuyện mẹ ơi????), như thế nào chuyện gì cũng ôm đồm lên thân mình. Cái này cùng em không quan hệ, lại không ai trách em. Những lời bình kia em trực tiếp che giấu mới là sáng suốt nhất." Nhan Bồi Nguyệt hưởng thụ Dư Nhược Nhược buổi tối tự tay nấu canh cá trích, híp mắt không có để ý quá mức.
"Nhưng em sẽ đau lòng, đau lòng người khác không hiểu anh. . . . . ." Bắt đầu chính sách thương xót người lính.
Nhan Bồi Nguyệt vẫn như cũ không có bày tỏ gì.
Dư Nhược Nhược buổi tối trước khi ngủ lại vào trang web, nhìn mỗi một ngày lại nhiều hơn mấy cái chất vấn, mỗi một ngày nhiều hơn mấy cái chửi rủa, trong lòng càng phát ra tư vị có lỗi. Nằm ở trên giường thế nào cũng không khép được mắt.
Nhan Bồi Nguyệt phát giác tâm tình người bên gối không yên, đem cô ép sát vào trong ngực: "Đừng lo nghĩ vớ vẩn, những thứ này không phải cùng với làng giải trí trước kia của em không sai biệt lắm ư, đầu ngọn gió đã qua lại vô sự rồi."
"Nhưng. . . . . ." Dư Nhược Nhược cảm thấy đó là một loại cảm giác nói không ra lời, cô tình nguyện những nick name không rõ chân tướng này là hoài nghi cô, đối tượng chửi rủa là cô. Mà không phải, danh tiếng chân chính thuộc về Nhan Bồi Nguyệt.
Bản thân Nhan Bồi Nguyệt cũng không coi chuyện này là quan trọng, cho rằng chuyện đó cũng chỉ là một trận gió. Nhưng dần dần, anh phát hiện Dư Nhược Nhược có chút trở nên nóng nảy, mỗi ngày than thở, cho dù là thời điểm cùng anh ở trên giường làm vận động trong ánh mắt nhìn anh đều không tự chủ mang theo một phần lo lắng. Hơn nữa chuyện này cũng không còn đơn giản như trước kia anh đã nghĩ rồi, mạng lưới chuyện tốt đã đào ra không ít đầu thừa đuôi thẹo, một phen thêm mắm thêm muối cho anh Thượng tá trẻ tuổi nhất lịch sử.
Trong đó còn mơ hồ dính đến, một chuyện cực kỳ hoang đường anh đã từng làm qua. Khi đó Nhan Bồi Nguyệt hai mươi bảy tuổi, nhiệt huyết sôi trào mà gầm thét. Luôn có một dòng mạnh mẽ, có thể dũng cảm tiến tới, cho tới bây giờ đều không quay đầu lại nhìn. Thời điểm ở chung một chỗ chống khủng bố bắn nhau thân thể trọng thương cơ hồ muốn mất đi toàn bộ cánh tay, cũng không nghĩ tới lui bước.
Vậy mà tổn thương nặng nề mới vừa khỏi lại là lúc nhận được điều lệnh, khi đó, anh là phẫn uất mà tuyệt vọng. Anh đang ở bộ đội đặc chủng trực thuộc ở tập đoàn quân Bộ Tư Lệnh quản lý, mạnh mẽ lao tới đến trước mặt tư lệnh lại bị dễ dàng cản lại, hơn nữa đối phương lại an ủi ngược trở lại một chút.
Rốt cuộc bởi vì có liên quan tới Nhan Bỉnh Chính lão gia tử, cái điều lệnh này rõ ràng là giáng chức.
Chỉ là Nhan Bồi Nguyệt một chút cũng không có ý tứ hưng phấn, cuộc sống quân khu cùng đại đội đặc chủng chính là trời đất khác biệt, thân phận đột nhiên như vậy giống như là để cho anh vô cùng không quen, vả lại mãnh liệt bất mãn.
Trong mờ ám này anh tự nhiên cũng rõ ràng là gì, mặc dù Nhan lão gia tử đối với quốc gia từ trước đến giờ một lòng trung can theo sử sách, nhưng sau khi lớn tuổi khó tránh khỏi theo đuổi an ổn, theo đuổi hạnh phúc con cháu lượn quanh đầu gối. Bao che cho con ở bên trong lòng của từ từ chiếm thượng phong, mặc dù Nhan Bỉnh Chính ban đầu là cực lực phản đối, ông luôn luôn ủng hộ đứa bé nhà mình có thể ở trong bộ đội trong hoàn cảnh gian khổ rèn luyện mài giũa nhiều hơn. Nhưng ở bệnh viện thời điểm thấy con trai bảo bối mình đau nhất toàn thân là máu, cả người đầy thương tổn, lòng trắc ẩn cũng quấy phá rồi, không nhịn được lão gia tử thổn thức cùng vợ rơi lệ chỉ trích, cái điều lệnh này, liền thuận nước đẩy thuyền.
Anh lấy châu chấu đá xe bền bỉ cầu xin vô số lần đều bị rút về sau rốt cuộc chết tâm.
Rõ ràng phản kháng hiển nhiên là vùng vẫy giãy chết, Nhan Bồi Nguyệt biết rõ nhà mình cây lớn rễ sâu, phía trên mọi người làm việc tất cả đều là xem sắc mặt, muốn trở lại trong đội cũng chỉ là vọng tưởng .
Trong quân khu ngày ngày đi họp thỉnh thoảng huấn luyện những ngày sau này tuyệt vọng vô cùng, một bom nổ dưới nước ngay vào lúc này bạo ra ngoài.
Thì ra là mắt thấy ông cụ Nhan gia nghi