
Không biết đây là lần
thứ mấy Trữ Dư Tịch lặng lẽ nhìn quanh căn phòng đầy ắp người này. Mọi
người chỉ quan tâm đến người đàn ông khá đẹp trai hiện tại đang điên
cuồng nhảy nhót, nhưng nàng là ngoại lệ.
Nàng chỉ ngồi một chỗ, nhưng lòng đã sớm bay đến bên người người đàn ông bên trong căn phòng kia.
Chung quanh tràn ngập tiếng nhạc điện tử chói tai, người ở sàn nhảy lầu dưới
đã sắp thành một vòng tròn chặt chẽ, ánh đèn bạc chiếu thẳng vào giữa vũ đài dừng lại bên người một cặp nam nữ đang nhiệt tình hoà vào làn nhạc.
Mỹ nam được mọi người chú ý kia rõ ràng chính là người ngày thường rất
lạnh lùng, chỉ luôn cúi đầu làm việc , Hoàng Phủ gia nhị thiếu, Hoàng
Phủ Triệt. Mà giờ phút này nhị thiếu dường như đã biến thành một người
khác, nhiệt tình, tuấn lãng, gợi cảm.
Bốn phía không ngừng vang vọng tiếng người hét chói tai, thuận theo tiết tấu vung tay, vặn vẹo thân thể.
Áo sơ mi của anh ta giờ phút này chỉ còn lại 2 chiếc cúc áo cuối cùng, cơ
ngực cường tráng lộ ra trước mắt mọi người. Thắt lưng, mông nhanh nhẹn
lắc lư theo điệu nhạc, rất nhanh dính sát vào thân thể vặn vẹo của một
cô gái xinh đẹp, động tác linh hoạt làm cho người ta hoa cả mắt.
Tay của cô gái giơ cao lên không trung, quần áo trên người sớm đã cởi ra,
không rõ đã vứt đi đâu, chỉ chừa lại cái bra (áo lót) màu đen, dụ hoặc
tầm mắt đàn ông xung quanh.
Đến thời điểm đàn ông múa một mình,
một hình dáng cao ngất hư ảo tiến vào sàn nhảy. Người đàn ông đó một tay đánh nhịp, còn tay kia thong thả cởi bỏ chiếc cúc áo còn lại, mọi người hét đến chói tai khi thấy chiếc áo sơ mi của anh ta, đột ngột cánh tay
anh gạt ra, quần áo liền bay ra ngoài, phụ nữ cướp được nó kích động đến độ khóc phát ngất.
“ Nhị thiếu ! Nhị thiếu !” Tiếng hét chói tai liên tục vang lên. Khoé môi người đàn ông kia đã nhếch lên cao cực
điểm, ngẩng đầu lên, ngón tay từ làn môi quyến rũ, lướt qua cổ, xương
quai xanh từ từ di chuyển xuống dưới. Ngón tay thon dài giống như chứa
điện, giống như tán tỉnh, vuốt ve thân thể của chính mình. Ngực, bụng và tấm lưng rộng chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn mỹ có điểm mị hoặc, lạnh
nhạt khác thường, làn tóc đen phía sau đã ướt đẫm, đôi con ngươi đen hơi hí lại. Mồ hôi từ trán chảy xuống, đọng lại dưới cằm, lạch cạch, từng
giọt mồ hôi rơi xuống, giống như chuỗi hạt châu lấp lánh.
Động
tác của anh ta ngày càng càn rỡ, quanh người tản ra sự gợi cảm trí mạng. Giống như mỗi một giọt mồ hôi vải ra của anh ta đều khiến cho người ta
hưng phấn không kiềm chế được. Thân thể cường trán loã lồ, khi thì căng
thẳng , khi thì thả lỏng, mỗi nếp nhăn trên chiếc quần dài tạo nên từ
những động tác khoa trương của anh , trong giờ phút này như gắng hết sức phóng thích sức quyến rũ khó lòng kiềm chế được của anh.
Thân
hình cao to kia hoặc là ghẹo người hoặc là bạo phát mười phần, thắt lưng cường tráng mạnh mẽ đong đưa theo nhịp điệu trước sau, ám chỉ là bắt
chước hình ảnh giao hoan nam nữ khiến huyết mạch người ta muốn nổ tung!
Trước mắt bao người, anh ta càng thêm lớn mật, điên cuồng, buông thả, biểu
tình kinh diễm trên mặt giống như khoảnh khắc cao trào, gợi cảm đến bất
trị….. Tiếng kêu lớn tựa hồ muốn phá huỷ màng nhĩ người khác, thậm chí
có cô gái vì hưng phấn quá độ nên hôn mê bất tỉnh. Tràng không khí chính bởi Hoàng Phủ Triệt mà đậm chất ái muội và sắc hương kích thích nhảy
múa thay nhau nổi lên, càng không thể cứu vãn.
Không biết đoạn
phim quý hiếm quay lại cảnh Hoàng Phủ nhị thiếu nhảy nhót điên cuồng này được ai nhanh tay thu lại, nhưng sau đó được bán đấu giá rất cao …
…..
“ Điên rồi, tất cả điên hết rồi! Anh hai điên ,mấy người xung quanh cũng
điên rồi!” Hoàng Phủ Dĩ Nhu ngồi ở vị trí tốt nhất ở tầng hai rốt cục
không hiểu, liều mạng uống ly nước trái cây. Chất lỏng lạnh buốt , ngọt
chua đan xen chảy vào khoang miệng, rồi từ thực quản chảy xuống dạ dày,
hoà tan cùng một chút xao động của thân thể …. Được rồi, ngay cả cô thân là em gái nhìn được cảnh này mà cảm xúc còn mênh mông, còn những người
khác thì …..
Không thấy có lời đáp lại, Hoàng Phủ Dĩ Nhu ngoảnh
đầu, thấy được ánh mắt đăm đăm suy nghĩ của Trữ Dư Tịch. Cô vươn tay ,
quơ quơ trước mắt nàng, thì bị Trữ Dư Tịch đánh một cái.
Hoàng Phủ Dĩ Nhu có phần hơi đau, mu bàn tay trắng noãn lập tức hiện lên một tầng đỏ ửng.
Trữ Dư Tịch chán ghét đùa nghịch chiếc ống hút trong ly, tầm mắt không tự
chủ được lại đảo sang nhìn cánh cửa kia. Hoàng Phủ Dĩ Nhu tinh ranh, hai người cùng tuổi, cơ hồ là từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, ở chung mười chín năm, cô rất hiểu nàng. Nàng cả đêm không yên lòng, tất cả đều do người
trong phòng kia – không, là hai người.
“ Hắc! Tiểu Tịch !”
Thần kinh Hoàng Phủ Dĩ Nhu ngưng trệ , ánh mắt đầy ái muội, toát nên vẻ xinh đẹp đáng yêu của công chúa nhỏ.
Trữ Dư Tịch chẳng màng trả lời.
“ Cậu nói xem …” Ngón tay trỏ mảnh khảnh của Hoàng Phủ Dĩ Nhu chỉ đến
cánh cửa kia, sau đó lấy tay che miệng : “ Hạ Tử Dụ và anh cả , họ có
khi nào là loại quan hệ này không?”
Trữ Dư Tịch nhún nhún vai, tỏ vẻ lạnh nhạt : “ Ai biết được.”
Chuyện này cò