Khổng Tước Rừng Sâu

Khổng Tước Rừng Sâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323571

Bình chọn: 7.5.00/10/357 lượt.

một ý nghĩa tượng trưng nhất định nào đó.”

“Vậy sao?”

“Tin mình đi.” Cô ấy cười, “Mình học thống kê mà.”

Chiếc thìa trong tay tôi trượt xuống, đập vào đĩa phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.

Tôi bắt đầu trầm ngâm, Liễu Vỹ Đình lại do dự không biết có nên ăn hết chỗ kem đã tan thành nước trước mặt mình hay không? Tôi cảm thấy không khí hơi gượng gạo, bèn hỏi cô ấy: “Bây giờ bạn học Quản trị doanh nghiệp à?”

“Ừ. Mình thi vào nghiên cứu sinh Quản trị doanh nghiệp.” Cô ấy đáp.

“Giỏi thật đấy, thi Quản trị khó lắm.”

“Cũng tạm, ăn may ấy mà.”

Cô ấy đặt thìa xuống, hình như quyết định từ bỏ đĩa kem toàn nước. Bọn em khoá dưới phải đi về, tôi đứng dậy trả tiền cho bọn nó. Có thằng cu còn vẫy tay với cô ấy, nói: “Chị dâu, tạm biệt.” Cô ấy cười cười, cũng vẫy tay lại, nhưng không nói gì. Lúc tôi về chỗ, cô ấy đưa cho tôi bức thư tình kia. Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.

“Trên này đã viết địa chỉ của mình.” Cô ấy lại lấy ra một cái phong bì mới, cười nói:

“Bạn hãy bỏ lá thư kia vào cái phong bì này, gửi cho mình.”

Cúi đầu nhìn địa chỉ, biết được cô ấy ở gần trường học.

“Nhớ điền tên mình ở cột người nhận nhé.” Cô ấy lại nói.

“Chỉ thế thôi?” Tôi ngẩng lên.

“Đương nhiên không chỉ có thế.”

“Còn phải làm gì nữa?”

“Còn phải dán tem nữa chứ!” Cô ấy cười tươi.

Tôi nhận thư và phong bì, cô ấy đứng dậy nói: “Mình phải đi rồi.”

Thấy cô ấy đi vào phía trong quán, bỗng nhớ ra vừa rồi mới chỉ trả tiền cho bọn đàn em, vội vã chạy vượt cô ấy, giành lấy hoá đơn thanh toán luôn.

“Bạn đúng là chẳng giống người chọn khổng tước.” Cô ấy lại cười. Nghe cô ấy lại nhắc tới khổng tước, trong lòng thấy không thoải mái, nhưng cũng không tiện thể hiện tại chỗ, đành gượng gạo mỉm cười, sắc mặt hơi khó xử.

“Nếu bạn vẫn muốn gửi thư cho mình, mình sẽ rất vui.” Ra khỏi tiệm kem, cô ấy nói: “Nếu bạn không muốn, cũng không sao cả.”

Tôi hơi giật mình, không đáp lại.

“Có lẽ mình không giống như trong tưởng tượng của bạn.” Cô ấy cười, “Chưa biết chừng bạn đã không còn lý do để viết lá thư đó rồi.”

Tôi vẫn không có câu trả lời.

“Hồi trước bọn mình lên lớp là vào thứ ba đúng không?” Cô ấy hỏi.

“Ừ.” Tôi gật đầu.

“Hôm nay vừa đúng là thứ ba, nếu trước thứ ba tuần sau mình nhận được thư, mình sẽ cho bạn câu trả lời.”

“Câu trả lời?”

“Trong thư bạn nói ấy.”

Tôi đột nhiên hiểu ra, ý cô ấy là: gốc cây thứ ba cách giảng đường 100m về phía trái.

“Nếu tôi không gửi?”

“Vậy mỗi người sống cuộc sống của riêng mình.”

Tôi nhìn cô ấy, thần thái cô ấy rất thoải mái, nụ cười cũng rất tự nhiên.

“Tạm biệt.” Cô ấy nói.

“Tạm biệt.” Tôi cũng nói. Sau hai ngày, tôi mới gửi thư cho Liễu Vỹ Đình. Thực ra tôi không do dự, chỉ không tìm thấy tem mà lại lười đi mua, nên kéo dài thêm một ngày.

Tối hôm đó quay về ký túc, tôi lại đọc lại bức thư một lần. Thật kỳ lạ, lúc đầu khi viết bức thư này, trong đầu toàn là nụ cười ngọt ngào của Liễu Vỹ Đình; nhưng trong quá trình đọc lại, những ký ức về Lưu Vỹ Đình lại không ngừng tái hiện. Thậm chí cảm thấy bức thư này nếu viết vì Lưu Vỹ Đình, hình như cũng rất phù hợp. Có điều phải sửa lại từ “nụ cười ngọt ngào.”

Nhìn dòng chữ “Người nhận: Lưu Vỹ Đình.” trên phong bì, ngẩn ngơ hồi lâu. Phong bì là phong bì kiểu tây bé xinh, mặt trước in chìm mấy đoá hoa, mặt sau vẽ một cô bé chừng mười tuổi, gương mặt chăm chú nhưng không mỉm cười. Lúc đầu không muốn dùng phong bì tiêu chuẩn để gửi thư tình vì thấy kỳ cục, giống như mặc quân phục hát tình ca vậy. Nhưng phong bì Liễu Vỹ Đình đưa cho tôi là loại tiêu chuẩn.

Tôi thở dài, viết trên cột người nhận của chiếc phong bì tiêu chuẩn: Người nhận: Liễu Vỹ Đình. Sau đó bỏ Lưu Vỹ Đình bé xinh vào trong Liễu Vỹ Đình tiêu chuẩn. Dán xong phong bì, mới nghĩ ra đáng lẽ chỉ nên cho tờ giấy viết thư vào thôi, không cần phải bỏ cả chiếc phong bì nhỏ. Nhưng dán thì đã dán rồi, bóc ra sẽ để lại dấu tích, lại càng không ổn. Tôi đặc biệt đến bưu điện lần trước gửi thư đi, nhét thư vào thùng, nghe keng một tiếng. Quay đầu nhìn thùng thư, có một cảm giác kỳ lạ, dường như bức thư đó rất nặng nề.

Tận đến trước ngày thứ ba, buổi tối đi ngủ đều không nằm mơ. So với lần đầu gửi bức thư này, không chỉ không nằm mơ, đến cảm giác căng thẳng và chờ đợi cũng biến mất. Ngày thứ ba tuần mới rốt cuộc cũng đến, tôi nhẩm tính giờ tan lớp hồi trước, đến gốc cây thứ ba cách giảng đường 100m về phía trái đợi Liễu Vỹ Đình.

Giờ đã là cuối thu, không còn nghe thấy tiếng ve nữa. Từ phía xa xa có một cô gái từ giảng đường đi lại phía tôi, tôi bắt đầu cảm thấy kích động. Dường như đang trở lại khoảnh khắc chờ đợi Lưu Vỹ Đình lúc đầu, thậm chí có thể nghe thấy cô ấy nói: “Chúng ta đi thôi.” Sau đó ánh mắt tôi càng lúc càng mơ hồ. Dụi dụi khoé mắt, khi ánh mắt dần trở nên rõ rệt hơn, nhìn thấy Liễu Vỹ Đình. Tôi bỗng cảm thấy một chút thất vọng.

“Bạn có phải là Kha Tử Long viết thư cho mình không?”

“Phải.”

”Bạn bắt đầu chú ý tới mình từ bao giờ?”

“Tuần thứ hai sau khi khai giảng.”

“Nụ cười của mình rất ngọt ngào sao?”

“Ừ.”

“Thế lúc mình không cười?”

“Hừm…” tôi nghĩ một lúc, “lúc không cười đôi mắt rất to


Teya Salat