
g giám đốc Viên!”. Cô vội kêu lên.
Anh trả tiền rồi cầm lấy hai túi thuốc: “Đi thôi, tôi đưa cô về”.
Cô đi như đuổi theo anh ra ngoài hiệu thuốc, vừa đi vừa nói: “Không cần đâu, nhà tôi gần đây tôi tự đi bộ về là được rồi”.
Anh dừng lại đột ngột khiến cô suýt chút nữa đâm vào người anh, anh nói:
“Ho phải ăn nhiều lê, nhà cô có lê không?”. Nói xong không đợi cô trả
lời, anh liền đi về phía mấy sạp hoa quả.
Sạp hoa quả ngay cạnh hiệu
thuốc, các loại hoa quả bày đầy trước mặt người qua đường, táo đỏ, chuối vàng, nho tím, bên cạnh còn có mấy thùng hoa, những ngọn đèn trần treo
lơ lửng trên cao chiếu rọi màu sắc sinh động bên dưới.
Bà chủ ngồi trong quán nghe thấy tiếng liền đứng dậy: “Mua lê à? Có, lê Đường Sơn vừa mới bày hôm nay đấy, tươi lắm”.
“Không mua loại này, mua lê tuyết”.
“Lê tuyết cũng có, năm tệ rưỡi mửa cân”.
“Đắt thế à?”. Anh còn mặc cả khiến Đổng Tri Vy há hốc miệng đứng im tại chỗ.
Cô nằm mơ rồi, Viên Cảnh Thụy đứng trước sạp hoa quả mua lê, còn đang mặc cả nữa, chắc chắn cô đang nằm mơ.
Bà chủ rất biết cách bán hàng, vừa nói vừa đặt lê lên cân, vừa đặt vừa nói: “Vậy anh mua nhiều một chút, tôi tính rẻ cho”.
Cứ thế, lúc Đổng Tri Vy còn sững sờ đứng đó thì Viên Cảnh Thụy đã hoàn
thành xong một vụ mua bán khác, cầm túi lê nặng trĩu anh quay sang nói
với cô: “Lên xe đi”.
Anh đã quen làm chủ, cô quen phục tùng mệnh lệnh của sếp, lại đang rơi vào trạng thái kinh ngạc nên đã lên xe lúc nào
không biết. Anh nổ máy rồi đưa túi đồ cho cô.,
“Cầm lấy đi”.
Mấy
cân lê nặng trĩu cộng với bản lam căn, bối mẫu, cao sơn tra đựng đầy hai túi to khiến cô ôm đầy lòng, xe chạy, tiếng khóa cửa kêu cách cách bên
tai khiến Đổng Tri Vy tỉnh ra.
Không, không phải cô đang mơ, mọi thứ đều là sự thật.
Xe đỗ trước ngõ, Đổng Tri Vy đẩy cửa xuống xe đi được một bước lại quay
lại, Viên Cảnh Thụy vẫn chưa đi, anh ngồi trong xe nhìn cô: “Sao thế?”.
Hai tay cô xách đầy đồ, gương mặt có muốn tỏ vẻ nghiêm túc cũng rất khó,
giọng thì khàn đi, nhưng khàn giọng vẫn cố nói: “Tổng giám đốc Viên, hôm nay thực sự cảm ơn anh”.
Anh cười: “Không phải cảm ơn, tốt nhất đừng bị ốm, còn nhiều việc cần cô làm, cô không đi làm thì phiền lắm”.
Bỗng nhiên cô không kiềm chế được gương mặt mình nữa, một nụ cười đã nở từ
lúc nào, nhưng cô mau chóng nghiêm mặt lại, sau đó tạm biệt anh rồi đi
vào ngõ.
Anh không đi ngay mà vẫn ngồi trong xe châm một điếu thuốc,
nhìn bóng Đổng Tri Vy khuất dần trong đêm tối, anh đang nghĩ tới nụ cười ban nãy của cô.
Anh không hề nói đùa với cô, cô không liên quan tới
mọi thứ Ôn Bạch Lương làm khiến anh rất vui, tìm một thư ký không dễ,
tìm được một trợ thủ đắc lực như Đổng Tri Vy lại càng khó, thời gian
tiếp theo sẽ rất rối loạn, anh biết mình rất cần cô.
Trong một ngày
đã xảy ra bao nhiêu chuyện như thế khiến Đổng Tri Vy tưởng rằng đêm nay
mình sẽ mất ngủ, không ngờ uống một cốc bản lam căn, hai thìa bối mẫu,
cao sơn tra vào cô lại ngủ rất ngon, nhưng vẫn nằm mơ. Trong giấc mơ
xuất hiện một cậu bé, lần này cậu bị một đám người mặt mày gớm ghiếc
đuổi bắt, mấy kẻ đuổi theo sau mặt mũi hung tợn, cô vẫn sợ nhưng không
bỏ chạy mà vẫn đứng đó nhìn theo cậu bé, đột nhiên một cảm giác buồn bã
xâm chiếm cô, trái tim đau thắt, không biết bản thân mình có thể làm
được gì.
Lúc tỉnh dậy cô cảm thấy mình thật hoang đường, Viên Cảnh Thụy là ai chứ, anh cần người khác thương hại sao?
Đang miên man nghĩ thì điện thoại trên đầu giường đổ chuông, cô đưa tay lấy
rồi ấn nút nghe, đầu bên kia vang lên giọng Viên Cảnh Thụy: “Thư ký
Đổng”.
Cô ngồi bật dậy trên giường theo phản xạ, không biết xảy ra chuyện gì mà Viên Cảnh Thụy sáng sớm đã gọi điện cho cô.
Lần trước cô cũng nhận được điện thoại thế này, sau khi đặt máy xuống là
bận rộn cùng anh thức suốt ba đêm, ngày đêm đảo lộn, cuối cùng về tới
nhà cô nằm vật ra giường, thư ký không dễ làm, đặc biệt là thư ký của
Viên Cảnh Thụy.
Dường như anh rất vừa ý với tốc độ trả lời của cô,
không biết anh gọi từ đâu mà cô còn nghe thấy tiếng gió lao xao, giọng
anh rất nhỏ, hoặc có thể do cô vừa tỉnh dậy nên nghe có cảm giác khác
ngày thường.
Anh nói: “Cô vẫn khỏe chứ?”.
Cô sững lại mất mấy giây, sáng sớm anh gọi điện tới đây chỉ để hỏi cô có khỏe không?
Cô lên tiếng đáp, trước khi đáp còn khẽ hắng giọng: “Đã không sao rồi”.
Vì ngạc nhiên quá nên cô quên thêm cả đại từ nhân xưng vào.
“Vậy thì tốt, tôi còn sợ cô ốm thật, hôm nay không ra khỏi nhà được”.
Đổng Tri Vy bất chợt đưa tay lên trán, mắt nhìn mấy hộp thuốc bản lam căn đã mở trên đầu giường, còn có lọ cao sơn tra và bối mẫu nữa, mọi chuyện
tối qua lại hiện lên rõ mồn một: Cô và Ôn Bạch Lương gặp lại nhau một
lần nữa, Viên Cảnh Thụy đứng mặc cả bên phố, mọi thứ không thể tin được
nhưng lại là sự thật.
“Không đâu, cảm ơn tổng giám đốc Viên đã quan tâm, tôi sẽ tới công ty đúng giờ”.
Cô trả lời, giọng vẫn khàn nhưng đã đỡ hơn tối qua nhiều.
“Cũng không cần vội thế đâu”. Anh vẫn nói nhỏ, giống như đang thì thầm bên tai cô.
Cô không hiểu, nhưng sau đó đã mau chóng hiểu ra vấn đề: “Vậy tôi