
với món nợ khổng lồ của công xưởng sắp phá sản thì việc nhận được tiền mặt mới là điều quan trọng nhất, chỉ có kẻ
điên mới đâm đầu vào công xưởng đã không làm ra tiền lại sắp sập đến nơi này.
Nhưng những việc xảy ra sau đó khiến tất cả mọi người đều không thể tin được. Sau khi làm rõ quyền sở hữu công ty, Viên Cảnh Thụy lập
tức tuyển công nhân làm thêm ngày thêm giờ, giao trả hai đơn đặt hàng
lớn nhất, tự mình ra nước ngoài một chuyến và dẫn về một nhân viên kỹ
thuật mới. Thành Phương lắp đặt hệ thống đường ống nước mới, cải tiến kỹ thuật quan trọng nhất trong việc tiết kiệm năng lượng của máy điều hòa
trước các công xưởng cùng ngành khác, sau đó nhà nước bắt đầu đặt ra
tiêu chuẩn tiết kiệm năng lượng phổ biến rộng rãi trong ngành công
nghiệp chế đạo điều hòa, Thành Phương bất ngờ nổi danh, gần như nắm được một nửa thị trường trong nước.
Sau đó con đường của Thành Phương
luôn thuận buồm xuôi gió, ông trời luôn có mắt, để mở rộng khu đất xây
ký túc cho công nhân, Viên Cảnh Thụy đã mua đất, một năm sau vì xây
đường cao tốc qua đó nên giá đất tăng cao cả trăm lần, Viên Cảnh Thụy có được cơ hội liền bắt đầu làm bất động sản, thời thế tạo anh hùng, công
thương nghiệp và bất động sản cùng song song phát triển, qua mấy năm đã
phát triển lớn mạnh.
Đơn giản như thế, chỉ trong vòng mười năm ngắn
ngủi từ một công xưởng bé nhỏ ở thị trấn, Thành Phương đã trở thành một
đế quốc thương nghiệp lớn mạnh.
Những chuyện sau đó xảy ra phần lớn
mọi người đều thảo luận bàn tán rất nhiều. Quãng thời gian Trình Tuệ Mai nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị cũng là quãng thời gian Thành
Phương phát triển nhanh nhất. Viên Cảnh Thụy ngồi vững ghế tổng giám
đốc, cho đến khi hai người đột nhiên thông báo kết hôn, và Trình Tuệ Mai đột ngột chết do tại nạn đúng ba ngày sau khi cưới.
Trình Tuệ Mai
bất ngờ rơi xuống buồng thang máy ở công trường, thi thể bị rơi ở buồng
thang máy của tổng bộ công ty sắp được xây dựng xong ở Thượng Hải.
Bố mẹ Trình Tuệ Mai đã mất, chị lại không có con cái nên di sản hoàn toàn
do Viên Cảnh Thụy thừa hưởng, anh một bước trở thành người lãnh đạo duy
nhất của Thành Phương.
Những lời đồn thổi lập tức lan ra, khắp nơi
đều có người bàn luận về sự cố bất ngờ này, có người còn nói chính là
Viên Cảnh Thụy mưu sát vợ để chiếm Thành Phương. Quả thực có cảnh sát
được phái tới điều tra hiện trường vụ án, còn có người chuyên điều tra
vụ án này trong một khoảng thời gian.
Từ đầu chí cuối Viên Cảnh Thụy
luôn giữ im lặng, suốt cả vụ việc người cảm thấy không thể chịu đựng
được lại chính là mẹ anh. Không biết bao lần bà cãi nhau với người khác ở nơi công cộng, cãi nhau tới mức đỏ mặt tía tai toàn thân run rẩy, công
lực thời trẻ bị bắt nạt thế nào cũng không hé răng nói nửa lời đã hoàn
toàn bị hủy hoại trong chốc lát.
“Mẹ, đừng nghĩ nhiều làm gì. Chuyện
này con sẽ giải quyết, mẹ nhìn này, cháo nguội hết cả rồi”. Viên Cảnh
Thụy ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi bưng bát cháo lên, nhỏ nhẹ cắt đứt luồng hồi ức của bà.
Bà khựng lại, rồi như sực tỉnh, tay đón bát cháo rồi hỏi con trai: “Cô gái tên Tri Vy mẹ gặp rồi à? Sao mẹ nghe giọng quen thế”.
Viên Cảnh Thụy gật đầu: “Mẹ từng nghe giọng cô ấy rồi, cô ấy là thư ký của con”.
“À, là cô Đổng à”. Bà Viên đã từng nói chuyện điện thoại với Tri Vy, cũng
chỉ một, hai lần, trong điện thoại Đổng Tri Vy luôn ăn nói nhẹ nhàng,
nhưng rất chuyên nghiệp, tuy vậy bà cũng không có ấn tượng sâu sắc lắm,
anh nói thế bà mới nhớ ra.
“Vậy chắc hai đứa ngày nào cũng gặp nhau
nhỉ? Tri Vy nhìn cũng được lắm”. Chuyện con dâu đã trở thành tâm bệnh
của bà, khó khăn lắm con trai mới dẫn một cô gái tới cho bà xem, nhất
định bà phải hỏi rõ mới được.
Viên Cảnh Thụy mỉm cười: “Vâng ạ, cô gái mà hàng ngày con gặp nhiều nhất chính là cô ấy, không tốt cũng phải tốt chứ”.
Tinh thần bà khá hơn, nhưng vẫn trừng mắt nhìn anh: “Nghe xem con vừa nói gì thế hả, thích là thích chứ, con mấy tuổi rồi, bây giờ nghiêm túc tìm
bạn đời mới là việc quan trọng”.
Viên Cảnh Thụy nhìn mẹ, biết bà đã
tập trung sự chú ý vào Tri Vy nên anh khẽ thở phào, đáp: “Con biết rồi,
không phải đang tìm rồi đấy sao?”.
Gương mặt bà Viên tỏ rõ sự hài lòng: “Con hỏi bác sĩ xem mẹ có thể về được không? Mẹ có sao đâu, mình về nhà đi”.
“Không được, sáng sớm mai còn phải kiểm tra sức khỏe toàn diện, mẹ ngủ đi, con ở đây với mẹ”. Anh trả lời.
Bà Viên cuống lên: “Con thức đêm ở đây làm gì, mẹ đã bảo không sao rồi”.
Viên Cảnh Thụy đã đứng dậy mở giường gấp ra rồi tháo cúc cổ, cởi giày.
Bà biết con trai mình luôn rất cứng đầu, đã quyết định điều gì thì ai nói
cũng không nghe. Khi anh còn rất nhỏ, vì bà bị sốt mà anh không chịu đi
học, nhất định ở nhà, bị bà mắng mỏ thế nào cũng không mở miệng mà cứ
một mình chạy ra nhà bếp công cộng nấu thứ gì đó cho bà ăn, nấu chín rồi bưng vào, một bát mì lổn nhổn, trên tay còn sưng bỏng một hai chỗ, đôi
mắt chăm chú nhìn bà, nhất định phải nhìn thấy bà ăn hết mới thôi.
Nhanh thật, nhoáng cái mà đã mấy chục năm trôi qua.
Ngọn đèn trong phòng bệnh được tắt m