
hị sẽ là cô giáo dạy thêm cho hai em, nếu thành tích của hai em sau này không đạt yêu cầu của chị thì Taekwondo này miễn bàn! Nếu nhập hoc xong, kỳ thi, kỳ kiểm tra nào hai em cũng có thứ hạng tốt thì chị sẽ nhận ngay.”
“Chắc chắn, chắc chắn”, hai cậu học sinh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Giơ tay ra, Tang Du nhận lấy đề kiểm tra Thẩm Tiên Phi soạn từ tay Tăng Tử Ngạo, đưa cho hai cậu bé: “”Về nhà, không được xem sách, chỉnh lại đồng hồ báo thức, trong vòng nửa tiếng làm hết cho chị, sau này lúc đi học thêm thì mang đề đã làm xong đến đây. Nhớ lấy, không được xem sách, nều bị chị tìm ra có dấu hiệu xem sách để làm bài thì đừng hòng muốn gì hết”.
Hai cậu bé nhìn Tang Du có vẻ khó xử, Tang Du khoặm mặt lại, đưa tay cốc lên đầu mỗi đứa một cái, hung dữ: “Không muốn học cú đá xoay hoàn mỹ nữa à?”
Hai cậu bé vội vàng lắc đầu cật lực.
“Vậy thế nhé, về nhà ôn tập cho tốt, ngày kia gặp nhau. Sau này chúng ta sáng học, chiều tập võ. Mau về đi!” Nhướn mày lên, khoanh tay, Tang Du nhìn theo bóng dáng cuống cuồng sợ hãi của hai cậu bé, dáng vẻ rất ư là uy nghiêm, cao ngạo.
“Cậu thế này gọi là nhanh chóng thần tốc phải không? ”, Tăng Tử Ngạo cười, tiến lại đặt tay lên vai Tang Du, ‘Vì anh ta mà dạy Taekwondo miễn phí cho hai cậu nhóc đó? Tình yêu thật vĩ đại! Đại sư, lát nữa có hứng đi uống café không?’.
Mượn thế, chụp lấy cánh tay Tăng Tử Ngạo, Tang Du xoay vai, quật anh ta xuống đất.
Tăng Tử Ngạo đau khổ rên rỉ, Tang Du lại gần, quỳ xuống, cười ranh mãnh: “Ai bảo cậu lợi dụng tôi, lần sau tái phạm thì tôi sẽ ném cậu ra khỏi cửa”.
Đang đắc ý thì ai ngờ Tăng Tử Ngạo vươn tay ra, kéo mạnh cô xuống đất, lật người đè lên cô, đè chặt tay khiến cô không động đậy nổi. Nghiến răng, cố nén cơn đau phía sau lưng, gương mặt Tăng Tử Ngạo hiện lên nụ cười tà ác: “Không biết kiếp trước tôi có nợ cậu hay không, cậu theo đuổi người ta, tôi không những phải chịu nỗi đau về thể xác mà còn phải cố gượng cười. Cậu là đồ nhẫn tâm, xấu xa, hôm nay tôi phải đòi lại cả vốn lẫn lãi mới được”.
Mở to mắt tỏ vẻ không tin, Tang Du nhìn thấy đôi môi Tăng Tử Ngạo đang ập xuống, cô vùng vẫy nhưng không được, chỉ biết nhắm mắt, quay mặt đi, hét lên: “Đừng làm bậy! Chúng ta là anh em tốt…”
Chỉ suýt nữa là Tăng Tử Ngạo đã hôn được Tang Du, nhưng khi thấy cô hoảng sơ nhăn mặt, kích động hét lên như thế, bất đắc dĩ anh phải ngừng lại, ngẩn ngơ nhìn gương mặt quay nghiêng của Tang Du.
Làn da trắng trẻo, sắc hồng quyến rũ, hàng mi công vút, đôi môi đỏ tươi…
Từ sự tò mò ban đầu, đến khi gọi nhau là anh em sau này, anh giúp cô thay đổi vẻ ngoài thô lỗ, giúp cô thể hiện khí chất tao nhã, giúp cô theo đuổi người con trai mà mình thích, trái tim anh đã rơi vào tay “người anh em tốt” có vẻ bề ngoài rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối này.
Nhưng cô đã có người cô yêu, còn với anh, mãi mãi chỉ có thể là anh em. Là anh em, không thể có nụ hôn giữa người yêu với nhau. Tại sao anh và cô chỉ có thể là anh em?
Nhắm nghiền mắt lại, Tăng Tử Ngạo khẽ thở ra, buông tay rồi chầm chậm đứng lên, vẫn là nụ cười quen thuộc, anh nói với “người anh em” Tang Du đang nắm trên đất: “Sao? Còn nắm ườn ra không dậy, đang chờ nụ hôn của anh đây sao?”.
Căng thẳng mãi, ngoài một thoáng thở dài ai oán và hơi thở nóng ấm phả bên tai, Tang Du không cảm thấy nụ hôn khiến người ta nổi da gà đâu. Sức mạnh đè lên người bỗng biến mất, nhưng lại nghe thấy tên đáng ghét kia nói cô như vậy. Cô mở bừng mắt, nhìn thấy anh cười gian xảo và đưa tay ra, định kéo cô dậy.
“Cậu là đồ khốn!” Đánh mạnh vào tay Tăng Tử Ngạo, Tang Du nhanh chóng bò dậy, đấm cho Tăng Tử Ngạo một cú.
Lại bị đánh!
Tăng Tử Ngạo rên rỉ: “Sao cậu không đánh con chim ngố nhà cậu ấy, e rằng trên thế gian người bị Tang Du đánh nhiều nhất chính là Tăng Tử Ngạo này. Tang Du tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu đánh hỏng người tôi thì cậu và con chim ngố kia cả đời này cũng không thể đâu, tôi sẽ bám riết lấy cậu đấy”.
“Cậu đi chết đi” Cái tên củ cải đào hoa này, Tang Du lườm anh, “Đi, đi tắm! Lát nữa cậu còn phải giúp tôi lo liệu hai cô bé nữ sinh trung học mê trai kia nữa!”.
“Sao? Tự dưng nghĩ thông rồi hả, muốn tắm hồ uyên ương với tôi à?”
“Cậu muốn chết hả…”, Tang Du co nắm tay định đấm Tăng Tử Ngạo thì anh đã chạy biến mất.
Rời khỏi võ quán, Tang Du bị Tăng Tử Ngạo một mực kéo đến café Thượng Đảo để uống nước. ngồi không đến một tiếng đồng hồ, cô đã vội vội vàng vàng dẫn Tăng Tử Ngạo về nhà, hai cô bé nữ sinh đã đứng chờ bên ngoài. Vì Thẩm Tiên Phi không thể dạy thêm nên Tang Du đã gọi điện thoại cho bốn vị phụ huynh, rồi phỉnh phờ họ để đổi lại giờ dạy.
Hai cô bé thấy Tăng Tử Ngạo quá đẹp trai thì mắt sáng rực lên.
Vào nhà rồi, Tang Du nói với hai cô bé là “ông anh” Thẩm Tiên Phi vì có việc bận nên tạm thời không thể dạy cho họ được, nên đã nhờ “ông anh họ” đến để dạy thay.
Hai cô bé không có ý kiến gì về việc ai là thầy, chỉ cần đẹp trai là được!
Tăng Tử Ngạo đã trải qua một buổi chiều dài dằng dặt dưới cặp mắt theo dõi “hổ báo” của hai cô bé. Thật vô lý, buổi sáng mới bị đánh, buổi chiều đã lại phải hy s