
hì thấm, “Tang Du, xin lỗi…”
“A Phi”, khóe mắt Tang Du lại rơi những giọt nước mắt, “Thậ sự là rất đau!”.
“Anh biết, vì anh cũng rất đau…”, Thẩm Tiên Phi ngại ngùng, dịu dàng hôn nước mắt của cô, ôm cô chặt hơn.
“… Anh thật sự không lừa em đâu!” Trong tích tắc tiến vào,anh thấy rất đau, nhưng sau đó lại rất thoải mái, anh không thể giải thích cảm giác đau đơn xen lẫn sung sướng đó cho cô biết được.
Cắn vào xương quai xanh của anh, Tang Du khóc lóc: “A Phi, dừng lại đi, chúng ta chuyển sang lần sau đi!”
“…” Nhìn đôi lông mày nhíu chặt của cô, những giọt mồ hôi lăn trên vầng trán trơn nhẵn và đầu mũi, đôi mắt nhắm chặt đang tuôn những giọt lệ khiến người ta xót xa, mọi thứ đều khiến Thẩm Tiên Phi cảm giác như mình sắp điên mất rồi, anh gầm lên: “Chuyện hôm nay làm xong hôm nay! Chuyện lần sau thì lần sau tính!”.
Đàn ôn là cầm thú, câu này thật chính xác.
Giây phút ấy, Thẩm Tiên Phi cũng thừa nhận mình thật sự rất cầm thú.
Lý trí đã bị bỏ rơi, dần dần mất hẳn phương hướng, trái tim đang kêu gào, anh không nghe thấy gì cả, chỉ biết lúc này anh không muốn dừng lại, cũng không thể dừng lại…
Ngước đôi mắt mơ màng nhòa nhạt lên, Tang Du đã đau đến nỗi không nghĩ gì được, cô đưa tay vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, nhìn vào đôi mắt dịu dàng và rất đẹp ấy, trượt dần từ cổ anh xuống dướ, đến xương quai xanh rồi bám chặt lấy vai anh. Khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn vàng chiếu tỏa, cô nhìn rõ làn da đang căng lên của A Phi, mỗi một cơ bắp đều đẹp đẽ vừa vặn, những giọt mồ hôi lấm tấm tuôn rơi theo mỗi cử động.
Trong đầu bỗng nhớ đến thần thoại Hy Lạp được đọc lúc nhỏ, thần mặt trời Apollo, dung mạo tuấn tú, vầng trán cao rộng, mái tóc đà rũ xuống vai, đầu đội chiếc vòng được tết bằng nguyệt quế, cây sim và lá sen, mặt bộ quần áo đẹp đẽ sang trọng, ngẩng đầu nhìn trời, ca hát dưới tiếng đàn tấu khúc.
A Phi của cô, chẳng phải là thần mặt trời Apollo của cô hay sao?
Nước mắt tuôn rơi, thì ra đây chính là nỗi đau hòa cùng niềm hạnh phúc…
Lần đầu tiên, đau đớn là không thể tránh khỏi, hoàn toàn không có cảm giác lên tiên gì cả, nhưng lại là quá trình phải trải qua từ một cô gái thoát xác biến thành phụ nữ, mãi mãi không thể nào quên.
Tang Du có thể quên cơn đau do xăm mình, nhưng dù thế nào cũng không thề quên lần đầu non nớt ngờ nghệch, không thể quên lúc kề sát thần mặt trời Apollo của mình, cảm giác hạnh phúc khó diễn tả ấy.
Có người nói, non nớt và ngờ nghệch trong đời người chỉ có một lần, lúc học cách quên đi bằng rất nhiều thời gian, mới phát hiện ra ký ức chon sâu nơi tâm khảm ấy, hóa ra không phải là nét bút chì vẽ nguệch ngoạc trên giấy mà là lời thề nguyện khắc sâu bằng niềm vui và nỗi đau.
Tang Du vốn đã đã rất xinh đẹp, sau khi phá kén thành bướm bỗng có thêm vẻ dịu dàng rung động lòng người.
Ba cô bạn cùng phòng phát hiện ra Tang Du mỗi lúc một xinh đẹp, mỗi lúc một dịu dàng thì vô cùng hâm mộ, tổng kết lại là trong tình yêu, cho dù là “kim cương” cũng có thể biến thành nhẫn đeo tay.
Cuối học kỳ, đã có người bất ngờ nhìn thấy Tang Du và Thẩm Tiên Phi nắm tay đứng đợi ở trạm xe buýt. Bá Vương Hoa của HK518 cuối cùng đã làm tan chảy núi băng ngàn năm phòng 406, tin đó đã bùng nổ ở trường chỉ trong một đêm.
Thẩm Tiên Phi vốn lãnh đạm bị bức cung trong phòng ký túc xá, đã không hề do dự gật đầu thừa nhận, sau đó cần làm gì thì làm cái đó, còn về bọn họ đã hứng chí thảo luận chuyện gì thì anh hoàn toàn không quan tâm.
Trong ký túc xá nữ sinh, ai nấy đều rầm rập chạy đến phòng 518 nghe ngóng tin tức, vì người qua lại quá nhiều, cuối cùng Tang Du giận dữ, dán một tờ giấy lên cửa: Kẻ nhiều chuyện sẽ được tiếp đãi bằng Taekwondo. Những nữ sinh đến buôn chuyện chỉ dám tìm ba cô bạn còn lại, không bao giờ dám nhắc một chữ nào trước mặt Tang Du.
Tình dục của đôi nam nữ đang yêu nhau, một khi đã nếm thử thì không cách nào dừng lại.
Phàm đã có lần một thì sẽ có lần hai, có lần hai thì sẽ có lần ba…
Khi khoảnh khắc hai linh hồn hòa vào nhau, cảm giác rung động ấy khiến cả hai cảm thấy tốt đẹp hơn, giống như người mê rượu, khi nhấp thử một ly rươu ngon được cất giữ lâu năm thì sẽ không kìm chế nổi mà muốn uống nhiều hơn…
Đối với quan hệ thân mật đến không còn khoảng cách của hai người hiện nay, Thẩm Tiên Phi đã suy nghĩ một cách nghiêm túc và thận trọng.
Ngày cuối cùng của học kỳ, anh lồng một chiếc nhẫn vào ngón vô danh bên tay trái của Tang Du.
Tang Du ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn vàng cũ kỹ trên ngón vô danh của mình, chiếc nhẫn vàng kiểu dáng lỗi thời, bên trên khắc hai chữ “cát tường” , cô xoay xoay nó rồi hỏi Thẩm Tiên Phi: “Đây là gì thế?”.
“Đeo nó vào, đừng tháo ra”, Thẩm Tiên Phi ngoảnh gương mặt đỏ hồng đi chỗ khác, nhìn ngó xung quanh.
Xoay mặt Thẩm Tiên Phi lại, đưa tay huơ huơ trước mặt anh, Tang Du tỏ vẻ không hiểu: “Này, nhẫn làm sao đeo lung tung được, em không đeo đâu”, vừa nói cô vừa làm bộ tháo nhẫn xuống.
“Đừng tháo!”, Thẩm Tiên Phi giữ hai tay cô lại, vuốt ve ngón tay thon dài của cô, sau đó giải thích một cách lúng túng, “Đây là chiếc nhẫn mà bà ngoại đã cho mẹ anh lúc mẹ an