XtGem Forum catalog
Không Thể Quên Em

Không Thể Quên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327950

Bình chọn: 8.00/10/795 lượt.

n sau buổi tối ngày thứ hai, cuối cùng cô viện cớ để trở về ngôi nhà nhỏ thuộc về hai người họ.

Tang Du chịu đựng mấy ngày liền không tắm, cảm thấy cơ thể bốc mùi, lát nữa cô phải tắm nước nóng một trận đã đời mới thôi. Vừa vào đến nhà, cô đã nghe thấy âm thanh khác lạ, quay phắt đầu lại, là chim ngố!

Lúc đó anh đang ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt đẫm, hai tay cầm khăn bong đang lau mái tóc đã hơi dài, làn da trắng mặt đỏ hồng, thấy cô đứng ở cửa, anh cũng ngẩn người.

Thì ra là mỹ nam đang tắm.

Biết sớm thế cô đã về nhà từ lâu rồi, giả vờ mộng du, lại phá cửa xông vào, chỉ tại bà mẹ không chịu đi đánh mạt chược, cứ kéo cô nói chuyện thời tiết, ai chẳng biết hôm nay ban ngày nắng rực rỡ chứ.

“Sao em lại đứng ngẩn ra đó?”, Thẩm Tiên Phi đến trước mặt cô, huơ huơ tay để gọi cô tỉnh lại.

Thẩm Tiên Phi đang mặc áo ngủ chữ V, lộ ra phần xương quai xanh. Mắt cô nhìn chằm chằm một giọt nước từ tóc anh rỏ xuống, lăn theo làn da chảy xuống, qua hõm cổ gợi cảm, mất tích trong áo ngủ…

“Có phải em cũng ốm không? Sao mặt đỏ thế này?”, giọng mũi nghèn nghẹt, Thẩm Tiên Phi đưa tay sờ trán cô, lại sờ trán mình, “Không sốt”.

Ngước lên nhìn, cô thấy yết hầu của anh đang chuyển động lên xuống không ngừng, có người nói yết hầu là bộ phận gợi cảm nhất thể hiện ra bên ngoài của đàn ông, quả là ghê gớm thật, suýt nữa thì nghẹt thở. Lấy tay chặn ngực, vuốt cho trái tim đang đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu rồi vội vàng nói: “…Không sao. Anh bị cảm rồi, mau về phòng mặc thêm quần áo, đừng để ốm nặng hơn”.

Đẩy anh ra, cô lao về phòng mình, đóng cửa lại.

Bổ nhào lên giường, cô vùi đầu vào gối, oán thán mình càng lúc càng háo sắc, suốt ngày chỉ nhớ đến cơ thể để trần của chim ngố.

Thẩm Tiên Phi thấy kỳ quặc nên đến gần, gõ cửa: “Em không sao thật chứ?”.

“Không sao, không sao!”, Tang Du mở cửa phòng, thấy Thẩm Tiên Phi vẫn với dáng vẻ mê hoặc chết người đó thì cuống quýt, “Sao anh chưa về phòng mặc quần áo? Muộn quá rồi, anh đang ốm, mau về phòng nghủ đi, đừng làm phiền em tắm chứ”

Thẩm Tiên Phi tỏ vẻ thắc mắc, ừ một tiếng bằng giọng mũi đặc nghẹt rồi về phòng, tối nay anh phải ngủ sớm, bị cảm lạnh đúng là khó chịu quá.

Như được giải thoát, Tang Du cầm quần áo cần thay vào phòng tắm, cô không chỉ cần tắm rửa sạch sẽ làn da đã mấy hôm nay không tắm mà còn phải dội cho sạch những tư tưởng háo sắc trong đầu nữa.

Thư thả tắm nước nóng xong, Tang Du về phòng, đứng trước gương lớn, kép áo phía sau lên, nhìn vào trong gương rồi sờ sờ lên làn da ở thắt lưng, ở nơi đó xuất hiện một con chim đang sải cánh bay.

Con chim này sẽ theo cô suốt một đời.

Chim ngố sẽ là dấu ấn suốt đời của cô.

Hình xăm một đời, tình yêu một đời.

Trước kia luôn là cô theo đuổi bóng hình anh, cho dù nhắm nghiền mắt lại, hình bóng anh vẫn hiện ra ngay trước mắt vô cùng rõ rệt.

“Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước, chỉ cần em đi bước đầu tiên, anh sẽ đi chín trăm chín mươi chín bước còn lại về phía em.”

Cô mãi mãi không quên được vẻ mặt chân thành của anh khi nói câu nói ấy, trang trọng và linh thiêng.

Cô cứ ngỡ hôm ấy chỉ là mình cô đang diễn màn độc xướng, không ngờ anh cũng theo vào trong.

Lãnh đạm, có lúc không phải là vô tình, chỉ là một công cụ để tránh bị tổn thương.

Chim ngố của cô là người như thế, nội tâm và rụt rè.

Đúng rồi, hôm đó vì quá đau nên không nhìn kỹ hình xăm trên người anh, cô phải đi xem sư phụ xăm mình đã xăm con cá của cô thành hình dạng nào.

Kéo quần áo ngay ngắn, với mái tóc chưa kịp khô, cô vội vàng chạy đến căn phòng nhỏ đối diện.

“A Phi, anh ngủ rồi sao?”, Tang Du dè dặt đẩy cánh cửa, bên trong tối đen như mực.

“… Ưm…”, Thẩm Tiên Phi ừ ừ khe khẽ. Lúc về phố tây không chú ý giữ ấm nên cảm lạnh ba ngày rồi, bây giờ đầu vẫn còn nặng trĩu, anh đã ngủ từ nãy. Anh gượng dậy, đưa tay mò đèn tường, thấy Tang Du mặc áo ngủ mỏng manh, chỉ khoác áo ngoài đứng ở cửa, anh cau mày, “Em muốn cảm lạnh giống anh à? Vào đây”.

“Vâng”, Tang Du chà xát tay, hà hơi rồi vào trong phòng, đóng cửa lại, quỳ xuống chiếc chiếu, nhìn anh vẻ mong chờ, “A Phi, em muốn xem thử hình xăm trên người anh”.

Vì không thích mùa đông bật máy điều hóa nên trong phòng Thẩm Tiên Phi lạnh như bắc cực. Anh sờ tay Tang Du, lạnh ngắt, không nghĩ ngợi gì, anh kéo cô vào chăn ấm áp, bọc cô lại kỹ càng rồi mở máy điều hòa lên.

Tuy không phải là lần đầu thân mật như thế, nhưng là lần đầu họ cùng nằm trên một giường, trong cùng một tấm chăn.

Vòng tay ấm áp của anh đúng là thoải mái quá.

“Hình như anh bị cảm nặng lắm, uống thuốc chưa?”, Tang Du cười híp mắt.

“Ừ”, Thẩm Tiên Phi ôm cô, dựa nửa người vào gối.

“À thì… lúc nãy trong phòng em có nhìn hình xăm trên người mình, hình như rất thú vị. Từ lúc xăm xong đến giờ, em chưa nhìn thấy con cá trên người anh là hình thù gì nữa, nên muốn đến xem thử ấy mà” Tang Du nghiêng đều nhìn Thẩm Tiên Phi đang nhắm mắt, cắn môi, “Hình như anh cảm nặng quá, anh không khỏe nên để hôm khác em xem vậy”.

Tang Du định đi thì bị Thẩm Tiên Phi giữ lại.

Gượng ngồi lên, Thẩm Tiên Phi rút từ ngăn kéo bàn bên cạnh ra