
nhìn anh, anh đi lâu như vậy, tựa hồ đã lãng phí không ít thời gian để suy nghĩ
“Thừa dịp còn nóng, em dùng đi” Giọng nói của anh hơi khàn khàn
Nhâm Niệm nhìn anh nửa ngày nhưng không có liếc mắt nhìn cháo một cái: “Chúng ta nói chuyện đi”
Nghe thấy thế, ánh mắt của Chu Gia Trạch sáng rực lên nhìn cô: “Nói chuyện gì?”
“Vừa rồi em vẫn liên tục suy nghĩ, anh nói xem tại sao đứa bé lại mất vào lúc này…” Cô nở nụ cười nhìn anh: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em, em sinh non không lẽ em không biết sao? Lúc này có lẽ vừa đúng, nó không muốn em sinh nó ra… cũng có thể nó tốt bụng, sợ sự ra đời của nó sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh, cho nên nó đã tự động biến mất để anh có thể đi tìm hạnh phúc của mình”
“Em nói bậy gì đó”
Gương mặt của anh đột nhiên trở nên dữ tợn, chống nạnh đi tới đi lui trong phòng bệnh, đi được vài vòng mới ngừng lại: “Trước đây, tất cả đều là lỗi của anh, có thể đừng tính toán những chuyện đã qua được không? Sau này, chúng ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra được không?”
Anh tựa hồ rất sợ sai lầm này lại tái diễn, không muốn nhắc đến nhưng anh không có biện pháp… Anh đã từng muốn xem nó như một tờ giấy, sau khi xé bỏ, mọi thứ như chưa từng xảy ra
“Xem như chưa từng có chuyện gì sao?” Nhâm Niệm cảm thấy dường như mình đang nghe một câu chuyện cười: “Cũng đúng, em nhận lấy thương hại của anh, từ trước đến nay anh cũng không coi là quan trọng, đương nhiên có thể nói xem như không có chuyện gì xảy ra. Môt câu nói của anh, tựa như muốn xóa sạch tất cả, anh cho rằng anh là ai? Dựa vào cái gì tất cả mọi người đều phải chiều theo suy nghĩ của anh?”
“Em muốn thế nào mới dễ chịu một chút? Em nói đi, tất cả anh đều nghe theo em” Anh xoay người ngồi vào ghế tựa, cảm thấy mình mệt mỏi cực kì, thật muốn nhắm mắt lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì
Ngực của anh phập phồng lên xuống, ánh mắt nhìn trần nhà, Caravat trước ngực đã lệch sang một bên, thần sắc trên mặt hết sức suy sụp. Nhâm Niệm đánh giá anh từ trên xuống dưới, thở dài một hơi nhưng cô không muốn nhiều lời. Có đôi khi cô cảm thấy hết thảy đều do mình tự chuốc phiền, lúc trước vì sao cô lại trở về thành phố này, nếu như cô không quay về có lẽ tất cả đều không xảy ra, biết đâu tất cả mọi người đều sống cuộc sống của mình, không ai mắc nợ ai
Chu Gia Trạch nhắm mắt lại hình như vô cùng mệt mỏi: “Chuyện của anh và Thẩm Tâm Dịch, em biết… bọn anh đã yêu nhau rất lâu, tất cả mọi người đêu tin bọn anh sẽ đi với nhau đến tận cùng, bao gồm cả bản thân anh. Nhưng giữa chừng lại xảy ra biến cố, anh đã từng suy sụp, đã từng khó chịu… Sau đó còn muốn chạy trốn” Nói đến đây, anh nhìn cô: “Anh thật sự nghiêm túc muốn nói lời tạm biệt với quá khứ và chung sống với em thật tốt”
Nhâm Niệm chu chu môi nhưng không cắt ngang lời anh
“Sau này, cô ấy lại trở về, anh cũng biết nguyên nhân vì sao cô ấy bỏ đi. Nói không cảm động, có ai dám tin. Cô ấy trốn đi xa như vậy chính là vì không muốn anh đau khổ… Cô ấy nói nếu như cô ấy chết, biết đâu vì cô ấy chia tay anh nên anh sẽ không quá đau khổ, nếu như cô ấy còn sống… Với anh thật cảm động, cô ấy có thể lựa chọn làm nhiều như vậy vì anh. Anh có hỏi qua chính mình: “Nếu như anh kiên định chờ cô ấy thì sao?” và anh biết rõ trên thế giới này không có nếu như”
“Bất kể em tin hay không tin, anh chưa từng có suy nghĩ chia tay với em để tái hợp với cô ấy”
Tay Nhâm Niệm siết thật chặt nhưng cũng không nói lời nào
“Vừa rồi…” Chu Gia Trạch hết than lại thở: “Khi mua cháo trở về, anh đụng phải cô ấy, cô ấy nói với anh, cô ấy vì anh đã trả giá nhiều như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, ý niệm đầu tiên của anh không phải là cảm động cũng không phải cảm thấy mình thật hổ thẹn mà anh nghĩ đến khi anh bị thương, phải vào bệnh viện mấy ngày, cô ấy ngã bệnh thà một mình bỏ đi nước ngoài cũng không nói sự thật với anh để bọn anh cùng nhau đối mặt, từ trong tiềm thức cô ấy đã không tin tưởng anh. Khi ở bệnh viện, trong khoảng thời gian anh bị thương, anh cũng từng nghĩ nếu như anh thật sự bị tàn phế, anh cũng nhất định rời xa cô ấy, anh cũng không lòng tin với cô ấy… thì ra bọn anh đều giống nhau” Anh dời tầm mắt nhìn về phía khuôn mặt cô:
“Mà anh nghĩ, nếu như anh bị tàn phế, ngoại trừ bố mẹ sẽ không bỏ rơi anh, người anh nghĩ đến chính là em… Trước đây anh thật hèn hạ, làm sai rất nhiều chuyện, nhưng mà từ bây giờ anh muốn chung sống với em thật tốt, em có thể cho anh một cơ hội không?”
Nhâm Niệm cong cong khóe miệng, hơi muốn cười, sau khi anh bị tổn thương mới nghĩ đến cô, chẳng lẽ cô nên cảm thấy vinh hạnh sao?
Nhưng cô không muốn nói chuyện, một chút cũng không muốn
Nhâm Niệm vẫn kiên trì muốn xuất viện, Chu Gia Trạch khuyên bảo vô hiệu, Nghê Vân cũng tới một chuyến, khuyên nhủ thế này thế kia. Nếu hiện thực đã như vậy, phụ nữ làm gì cũng phải suy nghĩ nhiều. Cuộc đời vốn ngắn ngủi, hà tất vì những chuyện không thoải mái mà luôn canh cánh ở trong lòng, Nhâm Niệm nhẫn nại nghe nhưng vẫn không nói được lời nào. Thái độ cô như vậy cũng làm Nghê Vân nở nụ cười, sau đó vỗ bả vai Chu Gia Trạch nói, bọn họ đều đã nhìn