
vấn đề hỏi anh, hơn nữa chàng trai ấy nói đã thích cô ấy từ lâu, lúc cô còn chưa trở nên xinh đẹp
Nét mặt của anh có chút chán ghét nói: “Là vì đạo diễn yêu cầu”
Đứng trên góc độ của một người đàn ông mà nói, sau khi người con trai ấy trở nên xinh đẹp, anh ta thích cô ta còn có nguyên nhân, nhưng trước đó lại chú ý đến cô thì chỉ là lừa gạt, chỉ có trong cổ tích “Vịt con xấu xí” mà thôi
Nhâm Niệm nhịn không được nhéo bàn tay anh một cái, tay anh đang cầm cốc coca hơi rung nhẹ, khiến cho bọt khí dâng lên một hồi lâu
“Anh không thể trả lời khách sáo một chút sao?”
“Vậy nên trả lời như thế nào?”
“Anh phải nói là anh ta thích cô ấy vì cô ấy thiện lương, tính cách cũng đáng yêu…”
Chu Gia Trạch phì một tiếng, vui vẻ nói: “Được rồi, cô ấy vừa thiện lương vừa đáng yêu, làm sao người nam sinh kia không thích cô ấy cho được”
Trả lời qua loa như thế nhưng lại làm cô phì cười
Từ rạp chiếu phim đi ra, trời đã hơi tối. Trên đường, nhóm sinh viên tụ họp thành một hàng cười nói vui vẻ, có một số đôi tình nhân thì đi với tốc độ nhanh chậm rõ ràng, nhưng so với những người khác thì chậm hơn rất nhiều. Cô chưa từng được hưởng thụ tình yêu vườn trường, bởi vì không suy nghĩ nhiều nên cũng không cảm thấy tiếc nuối, khổ sở
Bỏng ngô và coca vẫn còn rất nhiều. Cô lấy bỏng ngô trong tay ép buộc anh phải ăn hết, ngàn vạn lần không được lãng phí, lúc đầu anh từ chối không ngớt sau đó cô giả vờ tức giận thì anh cũng thỏa hiệp
Cô cầm cốc coca vẫn còn vươn hơi ấm của anh, cùng anh đi ở trong trường:
“Trước đây em đã nghĩ sẽ thi vào trường đại học này”
“Vì sao em lại không đăng kí?”
Sự hưng phấn của cô khi nói những lời này giống như bị tạt một gáo nước lạnh, quả nhiên anh đã quên, cũng phải thôi, khi đó anh căn bản không quan tâm đến cô, mặc dù lúc điền nguyện vọng cô còn tới làm phiền anh nhiều lần
“Bởi vì di tình biệt luyến, em thích trường đại học khác rồi” Sự thật là cô không có thi trường này
Chu Gia Trạch nhìn cô nửa ngày: “Đây chính là thiếu sót, nếu được sửa đổi, nhất định sẽ sửa đổi”
Nhâm Niệm bắt đầu nghe không hiểu anh muốn nói gì, đến khi hiểu ra thì cười đến mức hàm súc.
Ngày hôm sau là Tết Trung Thu, Nhâm Niệm và Chu Gia Trạch hẹn trước rồi, anh sẽ đến rước cô về Chu gia, có lẽ tâm lý bắt đầu biến hóa nên cô đặc biệt mặc bộ đồ mới, lại còn trang điểm. Khi cô từ trong nhà trọ đi ra, Chu Gia Trạch đã chờ ở đó, cô bước nhanh đến bên anh khiến làn váy cũng nhẹ nhàng lay động theo bước chân.
Chu Gia Trạch thu hồi di động, đánh giá cách trang điểm của cô, khe khẽ nở ra một nụ cười, nhìn qua có lẽ rất hài lòng với cách ăn mặc của cô. Nhâm Niệm vốn rất xinh đẹp, chỉ trang điểm nhẹ thì phần khí chất trong người đã lộ ra ngoài. Anh mở cửa xe, chờ cô ngồi vào thì đóng cửa lại, lời nói và cách làm hoàn toàn giống như một quý ông
Sau khi ngồi vào trong xe, cô có chút ảo não nói:
“Em ngồi xe của anh về, nếu như cha nuôi, mẹ nuôi nhìn thấy…”
“Thì cứ nói là bọn mình vô tình gặp là được rồi” Chu Gia Trạch căn bản không nghĩ chuyện này có gì to tát
Nhâm Niệm tựa hồ không hài lòng với câu trả lời của anh, cô nghĩ rằng anh sẽ nói quan hệ của họ cũng không có gì mờ ám không thể để người khác nhìn thấy, nhưng anh nói như vậy cũng không sai, chính cô là người đã yêu cầu không được nói quan hệ bây giờ của bọn họ cho mọi người biết, anh chỉ phối hợp mà thôi. Cô không ngừng khuyên nhủ mình để làm tan chút khó chịu trong lòng
“Sau này em nên mua nhiều quần áo màu trắng”
Anh nhìn cô qua kính chiếu hậu nói: “Em mặc màu trắng rất đẹp”
Một câu nói vô cùng đơn giản đã làm tan biến nỗi khó chịu trong lòng cô
“Anh nói đẹp là đẹp à, dựa vào cái gì em phải nghe lời anh?”
Cô không tự giác mở miệng, theo bản năng cắn cắn môi, giọng nói mang theo vẻ làm nũng ngay cả chính cô cũng cảm thấy xa lạ
“Vậy em muốn được ai nhìn? Được ai khen ngợi?”
Ánh mắt của cô đảo đảo, trong mắt đều mang theo vài tia vui sướng: “Ai cần anh lo”
Biết cô cố tình, vì thế anh càng thêm phối hợp:
“Nói đi, em muốn ai khen em?”
Con mắt của cô trợn to, gắt gao trừng mắt nhìn anh, nhưng lại không có chút khí thế uy hiếp nào làm cho Chu Gia Trạch cảm thấy buồn cười:
“Miệng lại nói linh tinh thử xem”
Cô bĩu môi, giả vờ như không muốn để ý đến anh, nhưng trên mặt đã có ý cười
Sau khi đến Chu gia, bọn họ cùng nhau đi vào, trước ánh nhìn tò mò của mọi người, anh chỉ nói: Tình cờ gặp.
Vẻ mặt của anh quá mức thản nhiên làm cho người ta không thể phát hiện ra điều gì khác thường. Lúc Nhâm Niệm muốn nói gì đó thì bà nội Chu đã kéo cô qua, đánh giá cô từ trên xuống dưới:
“Rất nhiều ngày rồi cháu không đến thăm bà nội, có phải đã quên mất bà rồi không?”
Nhâm Niệm vội vã cười xòa nói: “Gần đây công việc của cháu hơi bận nên không đến thăm bà được, bà nội ngàn vạn lần đừng giận cháu nha”
Bà nội Chu giả vờ tức giận, Nhâm Niệm khuyên bảo hồi lâu bà mới cười ra tiếng, nắm lấy tay cô nói:
“Ôi, cháu với cậu thanh niên kia thế nào rồi?”
Nhâm Niệm không khỏi cứng đờ cả người, nhìn bà nội Chu chậm rãi hỏi:
“Ý bà nội là gì?”
“Cháu với cậu ấy, ai, có gì phải xấu hổ chứ