Teya Salat
Không Thể Ngừng Yêu Lục Xu

Không Thể Ngừng Yêu Lục Xu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325214

Bình chọn: 7.00/10/521 lượt.

này của cô, giống như anh đang khi dễ cô, rõ ràng vừa rồi bạn gái của tên đó chủ động đến trêu chọc anh, anh không cảm thấy hứng thú với cô ta nhưng anh không giải thích, đối phương muốn đánh, anh sẽ để cho đối phương đánh, thì ra bây giờ anh còn biết cái gì là bị thương.

Anh nghĩ nếu như ở nước Mỹ xa xôi đó, người con gái ấy biết mỗi ngày anh trải qua như thế nào, nếu cô biết mỗi ngày anh đều sống không giống người, nếu như cô biết không có cô anh không thể nào sống tốt được, cô có muốn trở lại không?…

Anh không dám đi tìm cô, nhưng anh lại muốn cô quay về. Anh nghĩ, nếu như cô quay lại, sau đó bọn họ sẽ có một cuộc sống thật tốt giống như trước, anh nhất định sẽ sửa đổi toàn bộ khuyết điểm cô không thích, cũng không giống như trước đây cố ý chọc giận cô, sẽ dùng nhiều thời gian ở bên cô, anh chỉ cần cô nguyện ý trở lại

Tại sao người khác lại muốn ngăn cản anh?

Chu Gia Trạch lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô” Anh xoay người không muốn nhìn cô, giống như nhìn thấy cô mắt anh sẽ bị bẩn

Nhâm Niệm từ dưới đất đứng dậy nhưng cũng không đi, cô tìm kiếm trong túi của mình, rốt cuộc cũng tìm được một tuýp thuốc đưa cho anh: “Anh thoa vết thương đi”

Chu Gia Trạch căn bản không đưa tay nhận, cô vẫn duy trì động tác đưa thuốc: “Tôi biết anh chán ghét tôi, nhưng anh thoa thuốc đi, thoa xong rồi tôi sẽ rời đi”

Chu Gia Trạch vẫn không nhận

“Anh không thoa tôi sẽ tiếp tục đi theo anh”

Đôi mắt đẹp của cô nhìn anh, không có lực sát thương gì, nhưng không cho phép người khác hoài nghi lời cô nói, tựa hồ cô nói được sẽ làm được

“Cô có cảm thấy phiền không?”

Chu Gia Trạch đẩy cô, nhận lấy thuốc: “Cô có thể đi rồi”

Nhâm Niệm chỉ vào thuốc trong tay anh: “Anh vẫn chưa thoa”

Chu Gia Trạch bị cô làm phiền, anh nặn thuốc ra, tiện tay bôi lên cánh tay của mình: “Cô có thể đi rồi”

Nhâm Niệm nhìn anh một chút, sau đó gật đầu một cái: “Sau khi bôi thuốc nhớ đừng để vết thương chạm nước”

Chu Gia Trạch hung hăng liếc nhìn cô một cái, anh lảo đảo đứng dậy, đám người kia ra tay thật nặng, cô tiến lên muốn đỡ anh nhưng bị ánh mắt anh ngăn lại, dừng ở tại chỗ

“Đừng để tôi nhìn thấy cô”

Nhâm Niệm cắn môi, cô cười khổ, cô cũng không muốn xuất hiện trước mặt anh nhưng cô không làm được, cô nên làm gì đây?

Lúc Chủ Nhật, Chu Gia Dực lại trở về nói chuyện phiếm với bà nội và Nhâm Niệm, bà nội Chu cũng lớn tuổi rồi, hy vọng lớn nhất là con cháu có thể ở bên cạnh trò chuyện với mình, người một nhà được vui vẻ hòa thuận. Chu Gia Dao cũng gọi điện thoại vượt biển về, kể một ít chuyện lý thú làm cho bà nội Chu cười đến không khép miệng lại được

Thấy bà nội Chu cao hứng như vậy, Chu Gia Dực vẫy tay với Nhâm Niệm, muốn tâm sự với cô. Nhâm Niệm vừa thấy Chu Gia Dực muốn nói chuyện với mình lập tức khẩn trương lên

Vườn hoa nhà Chu gia có đủ mọi thứ, nghe nói năm đó do Chu lão gia tự mình thiết kế, có không ít đu dây và cầu thang vẫn ở đây như cũ, vì muốn mang đến niềm vui cho con cháu, mấy thứ này cho tới bây giờ vẫn vậy, chỉ là đã quá mức lâu đời, căn bản không thể nào chịu đựng được trọng lượng của con người nữa.

Trong sân còn có rất nhiều tượng hình, tượng dáng đình đài lầu các, trước đây khi cô mua một bộ sườn xám còn chạy đến đây chụp ảnh. Nhìn thấy cảm giác vô cùng đặc biệt

Một chỗ từng khiến cho cô cảm thấy thoải mái như vậy, giờ phút này lại làm cho cô vô cùng khẩn trương. Cô không biết vì sao Chu Gia Dực lại muốn nói chuyện với mình, chỉ biết cúi đầu nhìn mũi chân của mình

Chu Gia Dực cũng nhìn thấy cô căng thẳng, cũng cố gắng uyển chuyển mở miệng: “Nhìn em có vẻ gầy”

“Phải không?” Cô nhếch miệng: “Em không có cảm thấy thế”

“Em vẫn chưa thích ứng với công việc sao?”

Cô gật đầu: “Em thích ứng rất khá, đồng nghiệp của đối xử rất tốt với em”

“Bà nội nói gần đây em về nhà rất khuya, có phải công việc quá bận rộn không?” Chu Gia Dực đã hỏi thăm rồi, công việc của cô hẳn không bận rộn mới đúng, hơn nữa vừa đến hết giờ làm cô đã rời khỏi rồi

“Một chút thôi”

Chu Gia Dực thấy dáng vẻ sợ sệt của cô, cũng không muốn vạch trần lời nói dối của cô: “Thanh niên các em bận rộn là phải, đúng là tuổi này nên cố gắng làm việc, nhưng mà phải biết rằng có rất nhiều thứ không phải chỉ cần em cố gắng là có thể thành công, phải cất kỹ tâm tính, có đôi khi vấn đề không nằm ở em mà nằm ở người khác, em với người đó không có duyên số nên đương nhiên dù em có làm thế nào cũng sẽ không tốt”

Nhâm Niệm ngơ ngác nhìn anh lại chậm rãi cúi đầu, cô cho là mình đã che giấu rất tốt, không để cho người khác biết cô vẫn còn tình cảm với Chu Gia Trạch, hóa ra chỉ là tự lừa mình dối người thôi

“Em biết”

“Biết thì tốt rồi” Chu Gia Dực vỗ vai cô: “Anh chỉ sợ em lâm vào bế tắc mà làm ra những chuyện dại dột thôi”

Cô hít sâu một hơi ngẩng đầu cười cười với Chu Gia Dực, nhưng mà có lẽ cô thật sự rất ngốc, ngốc vì không thể không chế trái tim mình, luôn để người khác thao túng

Nhâm Niệm thử làm cho công việc của mình bận rộn hẳn lên, ở trong công ty cô làm việc của mình rồi giúp các bạn đồng nghiệp làm vài thứ khiến cho bản thân hoàn toàn bận rộ