Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322440

Bình chọn: 7.5.00/10/244 lượt.

bình tĩnh lại.

Bác tài xế quay lại nói với Vệ Lam. “Được rồi, coi như mấy người gặp may đó, cậu chủ của chúng tôi đồng ý cách xử lý của cô. Dù sao thì tôi cũng đã nhớ biển số xe của cô, cô chạy không

thoát đâu.”

“Bác yên tâm, chúng tôi sẽ không quỵt đâu mà lo.” Vệ Lam kính cẩn khom người, sau đó trở lại xe, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lúc ấy, tự nhiên tim cô bỗng đập thật nhanh, cô chỉ muốn đi ngay lập tức.

“Em sao thế?” Minh Quang lo lắng hỏi.

Vệ Lam cười. “Không sao, chỉ có điều đụng trúng chiếc Cadillac của người ta, làm móp một lỗ thật to, chắc tháng

này chúng ta làm không công rồi.”

Minh Quang khởi động xe, cười ha hả.

“Tiền tài là vật ngoài thân, tháng này không có thì tháng sau làm bù,

chỉ sợ gặp phải người khó nhằng thôi. Đúng là em ra tay thì vẫn hơn. Gặp anh chắc nói vài câu không hợp là cãi nhau với người ta luôn.”

Cá tính cởi mở, phóng khoáng này của Minh Quang cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô thích anh.

Đến Lam Quang, hai trợ lý ở văn phòng là Tiểu Lý và Phỉ Phỉ đã đi làm rồi.

Tiểu Lý thấy hai người chủ trẻ tuổi,

nhanh chóng chạy đến báo cáo: “Vị khách hàng liên lạc hôm qua đã đến

rồi, đang chờ ở phòng khách.”

“Ừ, biết rồi.” Vệ Lam gật đầu, nói với Minh Quang: “Em đi tiếp đãi cô ấy trước, anh đi chuẩn bị tài liệu nha.”

Minh Quang nháy mắt với cô mấy cái: “Có

bà xã xinh đẹp tài giỏi của anh ra tay, không cần xem tài liệu gì hết,

vị khách hàng kia sẽ sử dụng thiết kế của chúng ta thôi.”

Tiểu Lý ở bên cạnh cố tình run rẩy, lí

lắc nói: “Mới sáng sớm mà anh Minh và chị Vệ đã ân ái rồi, còn không để

cho thanh niên độc thân tụi em sống với.”

Minh Quang cười ha ha, đi đến phòng làm việc lấy tài liệu.

Vệ Lam mỉm cười, trừng mắt với Tiểu Lý, xoay người đi vào phòng khách.

Đẩy cửa ra, cô gái đứng bên trong đưa

lưng về phía cửa, cẩn thận thưởng thức bức tranh trên tường. Đó là tác

phẩm mà Minh Quang rất tâm đắc, rất nhiều khách hàng đến đây đều bị mấy

bức tranh đó thu hút.

Vệ Lam ho nhẹ một tiếng: “Xin hỏi, là cô Quách đúng không?”

Cô gái nọ quay đầu lại, nhìn thấy người ở cửa, vẻ mặt vốn mỉm cười, bỗng nhiên hai mắt mở to, dường như bị kinh

hãi, sau đó, biến thành mừng rỡ khó tin, hai tay che miệng, đôi mắt đã

ngấn nước.

Vệ Lam cũng không tin vào mắt mình, cô há miệng, hồi lâu không nói được chữ nào. Hai người đều sững sờ nhìn nhau

giây lát, cuối cùng là Vệ Lam phản ứng trước: “Chân Chân, sao lại là

cậu?”

Quách Chân Chân chạy đến, ôm chầm lấy cô: “Vệ Lam, mình còn định hỏi sao lại là cậu chứ? Mấy năm nay cậu chạy đi

đâu vậy? Sao một chút tin tức cũng không có?”

Quách Chân Chân và Vệ Lam từ nhỏ đã kết

bạn trong nhà trẻ, mãi cho đến trung học đều chung lớp, có thể nói là

tình bạn rất sâu đậm. Từ thời thơ ấu đến thiếu niên, tất cả những vui vẻ ưu sầu bi thương đều cùng nhau nếm trải, tất cả bí mật cũng chia sẻ cho nhau. Khi ba mẹ Vệ Lam bận công tác, cô từng qua nhà Quách Chân Chân ăn cơm không ít lần.

Hai người từng là cặp đôi thân thiết, còn từng lập lời thề ấu trĩ trong năm mới, chẳng hạn như nói phải vĩnh viễn làm bạn tốt của nhau, cùng nhau lên đại học, cùng nhau yêu đường, làm

phù dâu cho nhau, làm mẹ nuôi cho đứa con sau này của đối phương.

Tóm lại, trong mười mấy năm niên thiếu của hai người, mức độ thân thiết còn vượt xa hơn chị em ruột thịt.

Chỉ có điều việc đời khó đoán, một đôi

bạn tuyệt vời như vậy, cũng sẽ bỗng nhiên tan rã. Bởi vì liên quan đến

một chuyện, sau khi Vệ Lam tốt nghiệp cấp ba, gần như mất liên lạc với

tất cả bạn học, đương nhiên bao gồm cả người bạn thân Quách Chân Chân.

Hiện giờ bạn cũ gặp lại, tất nhiên xúc

động vô cùng. Quách Chân Chân rất muốn biết, nguyên nhân tại sao người

bạn thân của mình lại đột nhiên biến mất. Đây là vấn đề từng quấy nhiễu

cô trong nhiều năm. Một người bạn quan trọng nhất trong đời lại mất liên lạc một cách khó hiểu, đối với một cô gái hơn mười mấy hai mươi tuổi mà nói, chắc chắn là một chuyện rất nghiêm trọng.

Vệ Lam nhìn thấy vẻ mặt kích động của cô, ngẩn người, trả lời cô nhưng tránh nói vào vấn đề chính: “Tốt nghiệp

trung học xong thì nhà mình xảy ra chút chuyện, cho nên không có liên

lạc với ai cả, mấy năm mình nay vẫn ở Giang Thành.”

Quách Chấn Chân vẫn kích động truy hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Cô chú có việc gì sao?”

Vệ Lam đẩy đẩy cô, cười xua tay: “Không phải không phải, tại mình xảy ra chút chuyện.”

Quách Chân Chân oán trách: “Rốt cuộc xảy

ra chuyện gì, cho dù là chuyện lớn cỡ nào, cũng không thể không liên lạc với mình. Mình là bạn tốt của cậu mà. Lúc ấy, mình còn đi tìm ông bà

nội của cậu, họ chỉ biết là cô chú đón cậu đi rồi, cũng không biết rốt

cuộc cậu thế nào. Sau đó, mình lại xuất ngoại, càng không biết liên lạc

với cậu như thế nào.”

“Thì ra là cậu xuất ngoại.” Vệ Lam khéo léo nói sang chuyện khác.

“Ừ đúng vậy, mình xuất ngoại được hai

năm, hiện tại vừa mới về nước được nửa năm. Nhưng mà ngẫm lại chúng ta

cũng thật có duyên phận, đến trang hoàng nhà cửa, lại có thể gặp cậu.

Không ngờ bây giờ cậu lại làm thiết kế.”

“Không phải mình.” Vệ Lam lắc đầu


XtGem Forum catalog