XtGem Forum catalog
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322945

Bình chọn: 8.00/10/294 lượt.

ống của đại đa số người, không phải đều tầm thường như vậy sao?

Khó trách cô và Đoàn Chi Dực lại đi đến bước này, bởi vì đối với cuộc sống mà nói, trước giờ chưa từng làm đến nơi đến chốn không phải sao?

Ngày tháng trôi qua giống như dòng nước chảy, cứ như vậy nửa năm qua đi.

Lúc đầu mẹ Vệ Lam cho rằng Vệ Lam bình tĩnh chỉ là giả vờ, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, nhìn thấy cô vẫn bình tĩnh như bình thường, không hề giống như đang cố tình che giấu cảm xúc, nghĩ đến tính cách từ nhỏ đến lớn của cô, không phải người thích để bụng những chuyện vụn vặt, cũng dần yên tâm hơn.

Yên tâm rồi, đương nhiên cũng bắt đầu cân nhắc chuyện tương lai của con gái.

Tuổi của Vệ Lam mặc dù không thể nói là một cô gái nhỏ, nhưng nếu không tranh thủ trong hai năm này, thừa dịp còn trẻ, mau chóng tìm một người tử tế gả đi, thì thêm vài năm nữa, chắc sẽ bị ế mất.

Nếu quẳng đi chuyện của Đoàn Chi Dực, điều kiện của Vệ Lam cũng xem như không tệ. Mặc dù bây giờ làm việc ở đơn vị hành chính, tiền lương không cao, nhưng cuộc sống ổn định. Con gái là người thích hợp nhất với đại đa số đàn ông đang tìm một người vợ ở nhà chăm lo gia đình.

Mẹ Vệ Lam quan tâm đề nghị chuyện xem mắt, Vệ Lam cũng không phản đối, cầm vài tấm hình ra cho cô xem, cô liền chọn đại một cái, rồi đến nơi hẹn.

Lúc mẹ Vệ Lam nói cho cô biết đối tượng xem mắt, cô cũng không nghe kỹ, chỉ biết người đó đang làm việc ở ngân hàng, chỉ mới ba mươi tuổi đã làm quản lý bậc trung, cũng coi là một người tuổi trẻ tài cao.

Trong lòng Vệ Lam nghĩ, chỉ cần kết hôn thôi, tìm đại một người lấy rồi sinh con, chặt đứt những ý nghĩ không cam chịu trong lòng, cũng là chuyện tốt.

Cô cũng không muốn vì tình yêu mà thịt nát xương tan nữa.

Người đàn ông xem mắt, nhìn cũng không đến nỗi tệ, dáng vẻ tuy bình thường, nhưng thoạt nhìn rất chân chất đáng tin, cũng vì muốn kết hôn nên đến. Nói chuyện một hồi với nhau, mới biết được thì ra hai người học cùng một trường trung học, vì thế trước khi chia tay, còn cho nhau số điện thoại. Buổi xem mắt này, cũng xem như là một sự khởi đầu không tệ.

Nhưng Vệ Lam vừa ngồi xe được nửa tiếng, thì biết được mình để quên khăn quàng cổ ở nhà hàng, đành phải quay trở lại lấy.

Quay trở lại nhà hàng lúc nãy, người đàn ông lúc nãy vẫn còn ở đó, vẫn ngồi ở chỗ lúc nãy bọn họ vừa ngồi, đối diện là một cô gái cũng cỡ tuổi cô, hai người nói chuyện khách sáo với nhau. Vừa nhìn là biết ngay là một buổi xem mắt khác.

Ngược lại Vệ Lam cũng không cảm thấy tức giận, xem mắt chẳng qua là một cuộc mua bán, mỗi người đều có thể bị treo giá, mỗi người đều có quyền lựa chọn thứ tốt nhất cho mình.

Người đàn ông đó thấy Vệ Lam đi đến, gương mặt bình tĩnh có một chút xấu hổ, Vệ Lam chỉ cười với anh ta, cầm khăn quàng cổ rồi bỏ đi, lúc đi đến cửa, cô lấy danh thiếp đang cầm trong tay ra xem, mỉm cười lắc đầu, rồi ném nó vào thùng rác.

Dịch: Mon

Lần coi mắt đầu tiên của Vệ Lam kết thúc trong thất bại, hơn nữa còn hoàn toàn phá hỏng ý định đi coi mắt tiếp của cô.

Có điều chuyện này cũng không thể ngăn cản nổi quyết tâm gả con gái đi của một bà mẹ. Mẹ cô không ngừng cố gắng, mỗi khi đến cuối tuần, Vệ Lam nhất định phải nghe theo lệnh của bà, đi coi mắt một lần.

Cô không có hứng thú nên cứ đi đại cho xong. Hai ba lần sau đó, lần nào cũng không có kết quả. Đương nhiên, thường thì đối phương cũng chẳng tốt lành gì, người thì vừa gặp là đã bàn chuyện kết hôn, người thì vừa gặp là động tay động chân.

Lần này thì càng quá đáng hơn, vừa nói chuyện được một nửa thì có một người phụ nữ vác cái bụng bầu chạy tới, khóc lóc kêu gào, còn tạt nước trái cây lên người Vệ Lam.

Khi Vệ Lam tẩy rửa xong và từ nhà vệ sinh đi ra thì người kia đã đi về cùng người phụ nữ có thai, chỉ để lại một đống tàn tích hỗn độn và hóa đơn tính tiền.

Vệ Lam lắc đầu, không biết nói gì. Đang định gọi nhân viên phục vụ tới thì đột nhiên có hai đứa bé không biết chạy từ đâu ra, đùa giỡn rồi đụng trúng cô.

“Chị ơi, em xin lỗi.” Hai thằng nhóc vừa đụng trúng cô rất lễ phép, lập tức xin lỗi với giọng nói non nớt.

Vệ Lam cúi đầu xuống nhìn thì thấy có hai cậu nhóc sinh đôi rất dễ thương, khoảng 6-7 tuổi, đáng yêu tới mức khó mà tả được.

Có lẽ là vì tuổi cũng đã lớn, bây giờ nhìn mấy đứa trẻ dễ thương là Vệ Lam lại thấy thích. Cô mỉm cười, xoa đầu hai đứa nhóc: “Không sao. Bạn nhỏ à, đi đường phải cẩn thận đấy. Ba mẹ của các em đâu?”

Cô vừa nói xong thì liền nghe thấy một giọng nói có vẻ không chắc chắn vang lên gần đấy: “Vệ Lam?”

Vệ Lam nghe thế thì ngẩng đầu lên. Cách đó vài bước có một người đàn ông trung niên đang nhìn về phía bên này.

Có đôi khi ký ức của con người thật là kỳ lạ, rõ ràng là người chỉ gặp có một hai lần, bao nhiêu năm trôi qua thế mà chỉ vừa nhìn một cái là đã nhận ra ngay. Dường như mấy năm nay Đoàn Hồng cũng không thay đổi nhiều lắm, một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, ngoại trừ mái tóc đã hoa râm thì nhìn vẫn giống như mới hơn 40 tuổi, anh tuấn nho nhã, rất có phong độ. Thậm chí những nếp nhăn nơi khóe mắt còn giúp ông có thêm chút ôn hòa.

Môi ông khẽ mỉm cười, bư