XtGem Forum catalog
Không Nghe Lời Vậy Mời Xuống Giường

Không Nghe Lời Vậy Mời Xuống Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324184

Bình chọn: 7.00/10/418 lượt.

ếu thuốc là bị cháy xem một chút, giới hạn giữa trắng và xám được vạch ra rõ ràng.

"Ôn Hân, cô và Ngụy Tổng có quan hệ gì à?" Vạn Cương không trực tiếp đáp ứng đề nghị của cô, giơ điếu thuốc cầm trên tay lên, trực tiếp ném vấn đề này xuống trước mặt cô.

Giống như bí mật được giấu trong bóng tối đột nhiên bị người ta phát hiện, kéo ra ánh mặt trời. mặt Ôn Hân tái nhợt khó chịu.

"Vạn Tổng, câu hỏi này của ông không liên quan đến việc tôi từ chức, tôi có thể không trả lời."

Vạn Cương vốn không nghĩ người nhân viên bướng bỉnh như đầu bò này sẽ trả lời trước mặt mình, sau khi dụi thuốc vào trong gạt tàn, ông ngồi trở lại vị trí.

Một lát sau, khi lửa tắt hoàn toàn thì Vạn Cương mới trả lời đề nghị của cô: "Tôi không đồng ý, bởi vì điều kiện Hòa Thiên đồng ý đầu tư thu mua Vạn Bác lần này chính là....cô phải tiếp tục ở lại đây làm việc.”

Mấy phút sau, trong phòng làm việc của tổng giám đốc chỉ còn lại một mình Vạn Cương, ông vừa móc điếu thuốc ra vừa nhớ lại sau khi mình vừa nói câu kia xong, trong nháy mắt trên mặt Ôn Hân hiện lên tâm tình phức tạp, bất ngờ, kinh ngạc, tức giận, và cuối cùng tất cả chuyển thành bất đắc dĩ.

Ông hút điếu thuốc, sờ sờ chóp mũi: "Ông già thì thỉnh thoảng cũng sẽ nhiều chuyện, tại sao lại không thể thỏa mãn đây."

Mặc dù cuối cùng Ôn Hân vẫn không nói cho ông biết cô có quan hệ gì với Ngụy Dược, nhưng Vạn Cương xác định.... mối quan hệ này, nhất định không nông!

"Ôn Hân, không thể trách tôi ích kỷ, dù sao Vạn Bác là tâm huyết của tôi, mà cô cũng từng cố gắng vượt qua khi nó trong thời gian khó khăn nhất."

Vòng khói dày đặc phun ra dọc theo khẩu hình miệng của người đàn ông, nhất thời không tan ra được, tựa như tâm tình của Ôn Hân lúc cầm túi trong phòng làm việc chuẩn bị xuống lầu, nặng nề nồng đậm cũng không tản đi được.

Ra khỏi phòng làm việc, không khí chính là một vùng trời khác, hoàn toàn khác biệt. Không có ai lo lắng như Ôn Hân, mọi người chỉ suy nghĩ xem sau này phải dùng thái độ nào để cư xử với cấp trên của mình, họ càng hứng thú hơn là ông chủ mới sẽ đãi ngộ trích phần trăm tiền lương cho bọn họ như thế nào.

Thậm chí có nhân viên để ăn mừng, mà cố ý chạy ra bên ngoài mua cả hai tá Starbucks(**) về. Có lẽ quá chuyên chú vào cà phê ở trên tay, có lẽ là quá hưng phấn, "Starbucks" không chú ý tới Ôn Hân đang cửa cầu thang chuẩn bị xuống lầu, liền xông thẳng lên lầu....

(**) Starbucks là một thương hiệu cà phê nổi tiếng trên thế giới. Hãng cà phê Starbucks có trụ sở chính ở Seattle, Washington, Hoa Kỳ; ngoài ra, hãng có 17.800 quán ở 49 quốc gia, bao gồm 11.068 quán ở Hoa Kỳ, gần 1.000 ở Canada và hơn 800 ở Nhật Bản.

"Cẩn thận!"

"Á...."

Sau hai tiếng kêu đó, "Starbucks" bị dọa phát ngốc, cả người trên dưới chỉ sợ động một cái sẽ làm cho hặc là hai tá đang giơ trong tay hoặc là cà phê xao động không ổn định.

Tả Dữu vừa trừng "Starbucks" , vừa đi đỡ Ôn Hân vì tránh hắn ta mà vọt sang một bên.

"Anh không nhìn đường à, không biết cô ấy bị thương ở chân sao, đâm tới mạnh thế ." Tả Dữu vừa đỡ Ôn Hân dậy, trong miệng còn nhỏ giọng nói thầm không chịu bỏ qua "Thật không biết hai hố nhỏ trên mặt là dùng làm bóng đèn hay là dùng để thở." (Theo ý của TD ý hai cái lỗ chính là hai con mắt)

Nửa câu sau của Tả Dữu rất nhỏ, nhưng so sánh về tính uy hiếp thì hiệu quả hơn nửa câu đầu rât nhiều....tất cả mọi người trong phòng làm việc đều yên lặng.

Ôn Hân cũng có chút sững sờ, cho đến khi vết thương trên chân giật giật mới kéo Ôn Hân về hiện thực, "Cô để ý đến đỡ tôi à?" Cô hỏi Tả Dữu.

Đại tiểu thư hình như cũng nhận ra mình thái độ trước mình đối xử với Ôn Hân chuyển biến quá nhanh, không tự nhiên nhón mũi chân, vươn tay.

Trên quảng trường trước cửa Vạn Bác, Tả Dữu ở bên cạnh Ôn Hân hơi không được tự nhiên . Lúc cô ấy xoắn ngón tay, Ôn Hân lên tiếng: "Các đồng nghiệp kinh ngạc vì trước kia cô ghét tôi như thế, vừa rồi lại che chở cho tôi. Tôi cũng rất kinh ngạc."

Lời của Ôn Hân hoàn toàn làm ngón tay Tả Dữu như bánh quai chèo: "Tôi không ghét cô.... . Được rồi, chỉ xíu xiu thôi.... Được rồi được rồi, tôi thừa nhận trước kia vô cùng ghét cô, đó cũng là bởi vì cô luôn làm ra vẻ cao cao tại thượng, trừ dáng dấp ra còn có thể là vì cô luôn chỉ ra sai lầm trong công việc của người khác.... Nhưng mà sau này tôi, sau này...."

"Sau này phát hiện trong bụng tôi còn có dụng ý, không hoàn toàn là người ngu ngốc...." Ôn Hân làm ra vẻ hiểu rõ nhìn Tả Dữu.

Mặt Tả tiểu thư hoàn toàn nóng lên, hơi buông tay, "Nào có...."

Hai tính cách trong cơ thể Tả Dữu hầu như đều tụ tập lại rồi biểu hiện ra trong ngày hôm nay, cô quên mất vết thương trên chân Ôn Hân.

Bộ dạng Tả Dữu luống cuống tay chân kiểm tra chân cô, khiến Ôn Hân bị cô mạnh mẽ ấn ngồi xuống ghế đá, "Cô xác định cô sẽ xem vết thương ở chân ư?"

"Nhìn không tốt thì dù sao vẫn không tốt...." Một câu trả lời nghiêm túc của Tả Dữu làm Ôn Hân vốn đang nói giỡn mà trong lòng cũng thay đổi.

"Trên chân có vết thương không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chạy tới công ty làm cái gì?" Giọng nói dịu dàng nhưng lại không phải là dỗ dành, trong lời n