
cái nơ thật to.
"Em đoán thử xem, nếu như đoán được. . . . . . Anh lập tức cầu hôn em." [^_^'>
Giống như việc anh cầu hôn là một giải thưởng lớn vậy, cô nhướng mày: "Cho dù anh cầu hôn, em cũng sẽ không đồng ý."
Anh cười cười, ấn nút chiếu phim, ngồi xuống bên cạnh cô, chờ "kịch hay" ra sân, anh không thể bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của cô -- Trạm Tâm Luân vừa mới kéo cái nơ trên thùng giấy ra, loa bỗng phát ra tiếng
nhạc chưa từng được nghe trong hai mươi lăm năm qua, cô tưởng là mình
nghe nhầm, kinh ngạc nhìn về phía màn hình, trên màn hình là bộ phim
trong ký ức của cô, lời bộc bạch quen thuộc . . . . . . Là "The A-Team"!
"Đây, đây là. . . . . ." Không phải chứ? Cô chạy đến trước màn hình, trợn to
hai mắt. Màn hình thoáng hiện lên hình ảnh, những diễn viên mà cô rất
quen thuộc-- xuất hiện, bao gồm cả "Tiểu Bạch" mà cô thích nhất, thực sự là bộ phim mà cô thích nhất!
Cô ngạc nhiên vui mừng lại mê mẩn,
quay đầu nhìn người đàn ông dù bận tối mắt mà vẫn ung dung: "Tại, tại
sao anh lại có cái này?"
Biểu cảm của cô thật đặc sắc, còn nói
lắp cơ đấy, Quản Mục Đông cực kỳ hài lòng: "Thấy rõ ràng, là DVD đó,
hình ảnh rất sắc nét, còn có phụ đề tiếng trung."
"Sao anh lại có DVD? !"
Anh thả lỏng tay, rất đắc ý: "Bởi vì em thích bộ phim này như thế, anh liền gọi đến nơi phát hành bên Mĩ hỏi thăm thương lượng, bọn họ thấy anh vì
bạn gái muốn xem mà gọi điện thoại quốc tế đến hỏi, bị anh làm cho cảm
động, đặc biệt điều động người đem phim gốc đến, làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, làm thành DVD, rồi chuyển phát nhanh gửi đến cho anh. . . . . . Tất cả đều là bịa chuyện"
Thấy cô lắng nghe vô cùng chăm chú sau đó kinh ngạc, anh nở nụ cười: "Thật ra thì họ có phát hành DVD
trong mỗi quý đầu tiên của năm, anh gọi điện đến người đại diện cho họ
bên Đài Loan hỏi thử, liền mua được. Có lẽ mấy năm trước em cũng tìm bộ
phim này, nhưng không tìm được nên từ bỏ, không nghĩ tới lại có đại lý.
Có cảm động lắm không?"
Quả thực rất cảm động, cô cảm động đến mức hốc mắt ươn ướt, nói không nên lời.
"Còn cái thùng giấy đó, lần trước anh nói anh có bản sao của bộ phim kia, về nhà lục tung mọi thứ, thực sự vẫn tìm được, trong thùng chính là băng
video. Ngày đó lúc em gọi điện tới, anh đang ở bên ngoài, vẫn đang tìm
kiếm đầu video. Lúc đó anh đành phải nói anh đang khám bệnh tại nhà,
không ngờ em lại đến phòng khám của anh, bị em phát hiện nói dối ngay
tại trận. May mà tìm được máy ở cửa tiệm kia thật sự có thể xem."
Thì ra, chỉ là tìm đầu video. . . . . .
"Vậy tại sao không nói thật cho em biết?"
"Nếu lúc đó em đã biết rồi, bây giờ sẽ ngạc nhiên vui mừng như vậy sao?" Anh mỉm cười: "Ngày đó hình như đã chọc em mất hứng, phải không? Nếu không
thì khi đó em cho rằng anh đang làm gì?"
"Em cho rằng anh đang làm chuyện gì đó không thể cho ai biết. . . . . . Chẳng hạn như, hẹn hò với người con gái khác. . . . . ."
"Hả? Sao em lại cho rằng anh bắt cá hai tay?" Thảo nào thái độ sau đó của cô rất lạnh nhạt.
"Bạn trai trước của em là bạn học cùng khóa với em lúc còn học đại học, tình cảm của bọn em rất tốt -- ít nhất là em cho rằng rất tốt, sau khi tốt
nghiệp, anh ấy tiếp tục ở lại học nghiên cứu sinh, có một ngày em có
việc phải quay lại trường, định nói tiện đường sẽ đến thăm, lúc gọi điện cho anh ấy thì anh ấy nói đang ở phòng thí nghiệm. . . . . ."
Còn chưa nói xong, anh đã đoán được kết quả: "Kết quả em đến phòng thí nghiệm lại không thấy anh ta?"
"Bạn học của anh ấy nói anh ấy đã ra ngoài với học muội, sau đó em mới biết, anh ta và học muội đã bắt đầu qua lại với nhau từ trước khi tốt nghiệp
rồi." Cô cười khổ: "Khi đó em rất yêu anh ta, không thể buông tay, cầu
xin anh ta chia tay với học muội, anh ta chế giễu những lời đó của em,
khiến cho em đến bây giờ vẫn còn hối hận tại sao lúc ấy lại cầu xin anh
ta."
"Cho nên em nghĩ rằng anh bắt cá hai tay giống như hắn ta. . . . . . Thì ra trong mắt em, anh cũng không đáng tin như hắn ta." Anh
thở dài: "Hay nhất là anh rất trẻ con làm ầm lên muốn em ra ngoài hẹn hò với anh vậy mà em còn nghĩ anh bắt cá hai tay!"
Cô nở nụ cười:
"Em chỉ nghi ngờ một chút chút thôi, sau đó cũng cảm thấy mình không
công bằng lắm, song, vẫn cảm thấy anh có chuyện giấu em, nên không vui
vẻ lắm."
"Anh đâu có chuyện gì giấu giếm em?" Cũng chỉ có chuyện
năm đó anh tham gia vào tổ chức xã hội đen thôi, đó là chuyện anh "chưa
nói", không tính là giấu giếm. Thấy cô mỉm cười, đôi mắt đang dò xét
mình, nhưng vẻ mặt lại toàn tin cậy, Quản Mục Đông đổ mồ hôi lạnh. Có
thể nói không? Không được, anh không thể biết được cô sẽ có phản ứng gì, nên nhanh chóng đổi đề tài thì tốt hơn.
"Để khen thưởng sự tín
nhiệm của em đối với anh, " Anh lấy ra một cuộn băng đã được đóng gói ở
phía sau TV: "Cái này vốn định làm quà tặng đặc biệt, bây giờ đành phải
lấy ra sớm. Đây là 『 Tiểu Bạch』mà em thích, thật ra anh ta đã tới Đài
Loan, còn tham gia chương trình giải trí, đây là cuộn băng ghi lại
chương trình đó. Lúc phát hiện ra cuộn băng này anh cũng rất ngạc nhiên, anh thật sự không nhớ mì