XtGem Forum catalog
Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323922

Bình chọn: 7.00/10/392 lượt.

muốn kết hôn sao? Bảo tôi suy nghĩ

kỹ, mình muốn cái gì. Rõ ràng nhất chính là, cô còn đảm bảo với tôi, cô

tuyệt đối không phải là đối tượng thích hợp nhất của tôi."

Anh nhớ lại vẫn thấy buồn cười: "Cô thật kỳ lạ, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào giống như cô."

"Cám ơn, tôi coi đây là khen ngợi." Cô mỉm cười đáp lễ: "Những lời này đã nói với anh, anh có gợi ý gì sao?"

"Tôi hỏi cô trước, cô muốn gì?"

Chưa có ai hỏi cô như vậy, Trạm Tâm Luân nhất thời bị hỏi khó, vẫn chưa nghĩ ra đáp án, anh liền khoát khoát tay: "Đừng nói cô muốn độc thân, người

là động vật sống theo bầy đàn, trời sinh đã thích có người bầu bạn."

"Có lẽ tôi là trường hợp ngoại lệ." Cô nhún vai.

Anh không tùy tiện lắc đầu: "Cô không chán ghét tôi, nhưng không thích tôi

dùng danh nghĩa đối tượng đi xem mắt mà hẹn cô, cô nói cô thực tế, nhưng lại rất mâu thuẫn vì không suy xét đến điều kiện vật chất của tôi, như

vậy điều cô muốn, là thứ gì đó đối lập với điều kiện vật chất. . . . .

."

Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt chuyên chú ấy như có ma lực,

khóa chặt cô lại: "Điều cô muốn chính là sự tiếp xúc trao đổi về tâm

hồn, là thứ tình cảm nảy sinh một cách tự nhiên, là hai người bởi vì yêu nhau mà ở cùng nhau. cô cũng không thật sự bài xích hôn nhân, mà chỉ

đơn giản là 『 anh ta, đối tượng sẽ kết hôn với cô』sẽ đến tìm cô, người

cũng bài xích giống cô, cô hi vọng đối phương thật lòng thích cô, mới

đến tiếp cận cô, cô muốn . . . . . . một người thật lòng yêu cô." Anh

dừng lại: "Tôi nói đúng không?"

"Tôi không biết. . . . . . Tôi

chưa từng nghĩ đến mấy chuyện này." Trạm Tâm Luân rất chấn động, nói

không nên lời, cô chưa từng nghĩ sâu xa thấu đáo như vậy, không nghĩ tới nguyên nhân mình bài xích việc xem mắt, cô cho rằng bản thân mình không có lòng tin với đàn ông, nên đã vứt bỏ hi vọng yêu đương và kết hôn.

Nhưng anh lại vì mấy câu nói thiếu suy nghĩ của cô mà cẩn thận suy xét, phỏng đoán suy nghĩ của cô, tại sao phải tốn nhiều thời gian và công sức như

vậy? Tại sao lại quan tâm đến cô như vậy? Ngoại trừ việc anh thật sự

thích cô, cô không thể nghĩ ra khả năng nào khác. . . . . .

"Lúc

đầu tôi hẹn cô, nói thật không phải vì tôi thích cô, chẳng trách cô

không chịu ra ngoài cùng tôi, nhưng bây giờ khác, tôi không những cảm

thấy cô không tệ, cô rất đáng yêu, cũng rất chân thành, rất có nguyên

tắc, tôi thích cô như vậy, cho nên. . . . . . Cô nghĩ thế nào?" Sao cô

ấy không nói gì hết vậy? Anh nín thở, vô cùng hồi hộp, chẳng lẽ mình đã

nói sai cái gì rồi ư?

"À. . . . . ." Hai má cô nóng ran, nắm chặt ngón tay đang run rẩy, cô làm sao vậy? Ngực tràn đầy cảm xúc tha thiết, giống như cái gì đó đã được cố gắng che giấu vào tận đáy lòng, bị đào

bới ra ngoài, để lộ ra, trái tim cô bởi vì anh mà rung động mãnh liệt. . . . . . Cô rất cảm động, cô cũng thích anh, thích anh quan tâm đến cô

như vậy.

Nhưng sự yêu thích mà anh nói, là thiện cảm giữa nam và

nữ, hay là sự yêu thích mà bạn bè dành cho nhau? Cô không xác định được, lâu lắm rồi không yêu đương, khiến cho thần kinh nhạy cảm của cô thiếu

nhạy bén, cô sợ phán đoán sai, làm cho không khí hòa hợp giữa hai người

trở nên lúng túng, cho nên cô lùi lại, trầm mặc.

Đúng lúc này điện thoại của Quản Mục Đông bỗng vang lên, giải vây cho cô.

Anh nhíu mày: "Chờ tôi một chút." Anh nghe điện thoại."Alo? Mèo bị thế nào. . . . . . Được, anh lập tức về ngay. . . . . ."

Anh cau mày cúp điện thoại: "Là em tôi, nó nói một con mèo bị tai nạn xe cộ đã được đưa đến phòng khám, chân sau bị gãy."

"Hả? Vậy anh mau mau trở về chữa trị cho nó đi!" Thân là một người yêu mèo,

Trạm Tâm Luân lập tức đem sự lo lắng và lúng túng trong một giây trước

ném lên chín tầng mây.

"Tôi đưa cô về nhà trước."

"Không cần đâu, tôi đi xe buýt là được rồi, mèo quan trọng hơn, anh mau về đi." Cô luôn miệng thúc giục anh.

Đáng ghét, đang trong thời khắc quan trọng như vậy, lại cứ bị cắt ngang!

"À, về những lời tôi vừa nói. . . . . ."

"Cám ơn anh, tôi rất cảm động." Hai má cô ửng đỏ, ít nhất hai câu này là xuất phát từ đáy lòng.

Cái anh muốn không phải là cám ơn!

"Vậy. . . . . . Tôi đưa cô đến trạm xe buýt nhé!"

Vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng lại không thể không trở về khám bệnh, cực kỳ cực kỳ khó chịu mà. . . . . .

Quản Mục Đông vội vàng chạy về phòng khám, người chủ đang ôm con mèo bị thương, đã sốt ruột đến mức bật khóc.

Anh kiểm tra vết thương của nó, phải làm phẫu thuật ngay lập tức, Quản

Trình Hoằng ở bên cạnh giúp đỡ. Con mèo sợ hãi, ngoan ngoãn nằm im một

chỗ mặc cho anh sắp đặt, anh vội vàng làm phẫu thuật, vừa an ủi cô chủ

của nó đang không ngừng khóc lóc, vừa nghĩ đến Trạm Tâm Luân.

Nghĩ đến những lời anh đã nói, cô nghĩ như thế nào về nó? Lúc ấy cô ngơ ngẩn nhìn anh, vẻ mặt quá mức kinh ngạc, suy đoán tâm sự của đối phương như

vậy còn làm ra vẻ đang dâng ý kiến quý báo cho cô, như vậy dù sao cũng

không lịch sự lắm, bình thường anh không phải như vậy, anh chỉ muốn . . . . . muốn đến gần cô hơn, hiểu rõ cô hơn.

"Làm sao bây giờ? 『 Gina 』 của tôi có chết không?" Cô chủ khóc thút thít hỏi.

Đúng là a