
.
Anh khựng lại, nhìn cô ấy đăm đăm.
Đặt vội đôi đũa và chén cơm xuống bàn, anh nhìn cô vẫn bằng ánh mắt bất lực ấy.
-Em đừng như thế nữa, đừng cố đối xử tốt với anh như vậy. Em chỉ càng làm anh thấy mình thêm xấu xa mà thôi.
Tư Hân lắc đầu nguầy nguầy, cố kiềm nén đôi mắt đang dần đỏ hoe…
-Có phải anh nên đối xử thật tệ với em ngay từ đầu? Làm một kẻ sở
khanh, ruồng bỏ em, không quan tâm đến cảm nhận của em, mặc kệ em muốn
làm gì thì làm? Anh có nên làm vậy không?
-Anh… sẽ không làm vậy… – Cô đáp nghẹn ngào
-Vì anh còn có lương tâm của chính mình. Anh không muốn em phải sống
như thế này vì anh đâu. Anh cũng không thể tàn nhẫn bỏ rơi em được. Anh
chỉ mong em có thể hiểu, tình cảm là thứ không thể níu kéo được. Chúng
ta không thể ở bên nhau, đó không phải là lỗi của em, chỉ là vì chúng ta không còn duyên phận. Đừng níu kéo như thế này nữa Tư Hân à. Anh xin em đấy… Ở bên anh như thế này, em chẳng thể hạnh phúc đâu, và anh lại càng không muốn thấy em như vậy.
-Anh thật sự yêu cô ấy nhiều lắm sao?
Giọng Tư Hân hỏi trong cay đắng, giọt nước mắt vẫn lăn dài…
Anh lặng người nhìn cô, chỉ gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời.
-Có thể cho em biết… cô ấy là ai không?
Trái tim anh thắt lại trước câu hỏi đột ngột ấy.
-Em biết để làm gì?
-Em thật sự rất muốn biết… Nếu cô ấy là người đáng để anh yêu… thì em sẽ buông tay anh ra, thật đó. Hãy cho em biết đi.
-Sự thật thì sớm muộn gì em cũng sẽ biết… Anh sẽ cho em biết câu trả lời vào một ngày nào đó…
Trời mưa tầm tã, từng cơn gió lùa nhẹ vào
khung cửa quán cafe. Vỹ Tường vội vã khép cánh cửa lại để cơn lạnh
không ùa vào nữa, và bởi vì từ sáng đến giờ, anh để ý thấy Vi Lam cứ lâu lâu lại ho khan vài tiếng.
-Mặc thêm áo lạnh vào đi, dạo này anh thấy em yếu lắm – Vỹ Tường dặn dò với ánh mắt đầy thương yêu dành cho cô.
Cô đáp lại bằng nụ cười ấm áp và biết ơn anh thật nhiều.
Nhưng rồi bất giác, trái tim Vỹ Tường thắt lại khi thấy Vi Lam vội
vã chạy vào nhà vệ sinh. Từng tiếng nôn sặc sụa của cô làm lòng anh thấy bất an vô cùng. Lẽ nào… điều anh không muốn nhìn thấy nhất lại thật sự
xảy ra hay sao chứ?
-Em có sao không? – Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi ân cần đưa cô xấp khăn giấy
-Em không sao – Cô mệt mỏi đáp lời, ánh mắt nhìn anh có chút hoang mang
-Đã đi bác sĩ chưa? – Anh hỏi gọn
-Chưa – Cô lắc đầu
-Đi ngay hôm nay đi. Chuyện này không thể day dưa được đâu
-Em thấy sợ… – Cô cúi đầu nhìn bâng quơ xuống đôi chân mình – Nếu đó là sự thật… em không biết mình phải làm sao…
-Nếu là sự thật, em nên mừng mới phải. Mọi chuyện chẳng phải sẽ dễ giải quyết hơn sao?
-Em chưa sẵn sàng đối diện với nó… Và em cũng không biết cảm giác của anh ấy ra sao…
-Khờ quá. Vỹ Danh yêu em, nó sẽ chấp nhận mọi việc vì em mà.
Anh vuốt nhẹ mái tóc dài của Vi Lam, rồi mỉm cười nhìn cô thật ấm áp. Nụ cười ấy của anh luôn khiến trái tim bối rối của cô trở nên bình yên
lạ lùng….
…………
Bước ra khỏi phòng khám, bàn tay cô run run, siết chặt khiến tập hồ sơ bệnh án trở nên nhàu nát. Cảm giác vui buồn
giờ cứ lẫn lộn trong cô, làm cô chẳng biết bản thân nên cười hay nên
khóc. Cô đã có con với anh, lẽ ra là một niềm hạnh phúc lớn lao mà
thượng đế dành riêng cho hai người, nhưng vào lúc này, đó có phải là
niềm hạnh phúc trọn vẹn? Có phải chính ông trời cũng bảo rằng, cô phải
dũng cảm mà đối mặt với hiện thực, phải nghe theo những lời anh từng
nói, hãy lấy hết dũng khí mà sống cùng nhau để cả anh và cô đều không
phải sống trong dày vò đau khổ nữa?
Vi Lam hít một hơi thật sâu, cất xấp hồ sơ vào giỏ xách rồi bước đi thật nhanh.
…..
Tiếng chuông điện thoại cứ kéo dài mãi và chẳng có ai bắt máy. Hụt hẫng, cô cúp vội cuộc gọi và chỉ để lại cho anh một lời nhắn.
Giờ này anh đang làm gì? Anh có biết cô đang cần anh bên cạnh lắm không?
…
Anh đang loay hoay trong nhà bếp với mớ trái cây vừa mua ở siêu thị
về. Dạo này nhìn cô xanh xao hơn hẳn, và anh đoán có lẽ cô mệt mỏi quá
nhiều. Vậy là anh bỏ công dành trọn cả buổi để ép nước trái cây cho cô
uống.
Tư Hân đang ngồi ngoài phòng khách chờ anh, nhưng anh vẫn mặc. Giờ
thì anh đã quyết không mềm lòng nữa vì việc gì tới cũng phải tới. Cô ấy
muốn sao, anh cứ để mặc cô ấy làm thế, có lẽ điều đó quá nhẫn tâm, nhưng anh chẳng còn cách nào khác nữa.
Tư Hân ngồi yên lặng, đôi mắt nhìn đăm đăm vào cái điện thoại anh để
trên bàn. Tự nhiên trong lòng cô nổi lên một ý nghĩ điên rồ. Chiếc điện
thoại này, ắt hẳn sẽ lưu giữ một điều gì đó về người con gái ấy. Cô thật sự muốn biết người đó là ai.
Nhìn quanh căn phòng để chắc rằng Vỹ Danh không ở đó, bàn tay run
run, Tư Hân cầm vội chiếc điện thoại lên trong tay. Một loạt hình ảnh
được lưu trong máy khiến cô sững người, đôi mắt mở to đến kinh ngạc.
Hình anh và người con gái ấy cười nói vui vẻ, hình họ bên nhau cùng
ăn tối, cùng đùa giỡn, hình anh hôn cô ấy lên má với gương mặt tràn đầy
hạnh phúc… tất cả đều là do anh tự chụp… và cô ấy… chính là Vi Lam.
Tư Hân như không dám tin vào mắt mình. Người mà cô luôn xem là chị em tốt, luôn tâm sự những khi cô buồn, lại chính là kẻ đã cướp