
ả lời liền tiếp tục: “Bang chủ, Bạch Điệp
tỷ tỷ nói đúng đấy, may mà hôm nay ngươi xuất hiện, nếu không chúng ta
sẽ lật ngược cả Đông Li quốc này lên, ta cảm thấy trong bang mọi chuyện
quá tốt rồi nên một đám thuộc hạ tay chân mới rảnh rỗi đến sợ”
“Bạch Ngọc, sao ngươi lại nói vậy” Bạch Điệp lập tức khiển trách.“Nào có ai thích trong bang xảy ra nhiều chuyện?”
Bạch Ngọc lè lưỡi giải thích: “Bằng không luôn không thấy được bang chủ…… Ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi……”
Phiêu Tuyết khóe miệng mang cười nhìn
hai người phía sau, ngươi một câu ta một câu rất thân thiết, bất quá
tranh luận có chút không đúng lúc: “Hai người các ngươi trước đừng cãi
cọ, đều im lặng một chút cho ta”
Lời Phiêu Tuyết vừa nói ra, hai người
lập tức yên lặng xuống, Bạch Điệp trừng mắt lườm Bạch Ngọc một cái, tay
lập tức đặt trên nhuyễn kiếm bên hông, cả người cũng nghiêm chỉnh lại.
Lúc này hai nha hoàn dâng trà trong đại đường cũng không phải người tầm thường, mỗi người đều có vị trí và
cương vị riêng, sau khi Phiêu Tuyết ngồi vào chỗ của mình, thủ thế một
cái, đại môn vừa mở ra……
Người bên ngoài nhất thời dũng mãnh vào tiến vào, còn có tiếng đón tiếp huyên náo dối trá đến cực điểm.
Đầu tiên truyền vào là giọng nói không
nhanh không chậm của chưởng quầy béo: “Các vị đại nhân, không biết hôm
nay tới sòng bạc Cát Tường ta có chuyện gì? Chúng tiểu nhân là làm ăn
nhỏ, các đại nhân bắt nhiều khách quan như vậy của chúng ta, bảo tiểu
nhân làm ăn thế nào?”
Tiếng nói Vi Di: “Chưởng quầy ngươi ít
nói nhảm đi, ta muốn gặp người phía sau chưởng quầy các ngươi!” Bắt cá,
thì phải bắt cá lớn. Hắn vỗ vỗ bàn tay, ý bảo hạ nhân dẫn người lên.
Phương Ngôn – Phương đại nhân: “Vệ đại nhân, dưới chân thiên tử ngươi đừng làm càn”
Hai người mục đích khác nhau đương nhiên phải ca những bài khác nhau.
Vệ Khâm Xu: “Đem bọn tiểu nhị giao ra đây” Hắn muốn chính là nhân chứng. Phiêu Tuyết vừa nghe bật cười khúc
khích, mặt mày cong cong, dưới mạng che mặt có thể thấy một đường cong
cong hình trăng khuyết. Nam Cung Hiên Dật này thật sự là…… tức chết
người không đền mạng.
Tô Nghi – Tô đại nhân nhìn Nam Cung
Hiên Dật, chắp tay hoàn lễ: “Bái kiến Hiên Vương gia…… Hôm nay tiểu nhân còn có công sự phải làm, sòng bạc Cát Tường bao che loạn thần tặc tử,
không biết Hiên Vương gia đến sòng bạc Cát Tường này có chuyện gì, nếu
như không có việc gì thần cả gan mời Hiên Vương gia hồi phủ, không nên
giao du với bọn xấu này”
Nam Cung Hiên Dật cười nhìn hắn một
cái: “Bổn vương gia không có việc gì, chỉ là đến cho vui, thế nào? Bổn
vương gia làm phiền ngươi làm công sự?”
“Thần không dám……” Tô Nghi mặt mày cúi thấp “Chỉ là hôm nay thần phụng mệnh Hoàng Thượng, mong Hiên Vương gia thứ lỗi”
“Vậy sao?” Nam Cung Hiên Dật nhướng mi.
Phiêu Tuyết nghe bọn họ ầm ĩ, nghĩ rằng Tô Nghi này nói dối thật sự là mặt không đổi tâm không loạn.
“Vậy bọn họ cũng là phụng mệnh Hoàng
Thượng?” Vẻ mặt Nam Cung Hiên Dật tràn đầy nụ cười, chỉ vào Phương Ngôn
cùng Vệ đại nhân hỏi. “Nếu không phải, vậy dựa vào cái gì không cho bổn
vương xem cuộc vui?”
“Cái này……” Vệ Khâm Xu nhất thời nghẹn
lời, Vệ Lương Bân không biết tốt xấu nói: “Các ngươi ầm ĩ chuyện các
ngươi, chúng ta là tới tìm người”
Nam Cung Hiên Dật tựa tiếu phi tiếu: “Vậy vừa lúc, bổn vương cũng đến tìm người”
Vi Di trợn mắt: “Ngươi!”
Nam Cung Hiên Dật là vương gia khác họ
đương triều nắm nhiều binh mã nhất, chọc vào hắn cũng không có kết cục
tốt. Vi Di đang muốn chửi ầm lên, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Phương Ngôn nhíu mày nhìn những người
này, thân là đứng đầu phái phản Lũng đương nhiên không muốn gặp Tô Nghi
và Vi Di, về phần Tuấn Lạc cùng cây cỏ ven đường Vệ Khâm Xu hắn không
biết có bao nhiêu thích thú và căm ghét, vì thế không nhịn được giáo
huấn: “Đều là người có uy tín danh dự, ầm ĩ cái gì”
Vi Di hừ một tiếng, vung tay lên: “Người đâu, tiến vào hậu đường, lục soát!”
“Ngươi dám!” Nam Cung Hiên Dật bật lại.
Vẻ mặt Vệ Khâm Xu như muốn nói ‘các
ngươi náo loạn không liên quan đến chuyện của ta’, tự cho là có thể tách khỏi Vi Di, Tô Nghi, vì thế rảnh tay gọi những người mình mang đến:
“Các ngươi cũng vào đi, bắt bọn tiểu nhị cho ta, những người bên trong
vừa rồi đánh mạt chược Tây Dương cũng bắt tới cho bản quan”
Có một thị vệ lặng lẽ nhắc nhở: “Đại nhân, trừ bỏ tiểu nhị, khách nhân sòng bạc đều đã bị Vi đại nhân bọn họ bắt”
Vệ Khâm Xu biến sắc, “Vậy chúng ta bắt tiểu nhị trước, những người còn lại đợi bản quan bắt đến từ chỗ Vi đại nhân”
Phương Ngôn nghe thấy nhóm người này
thất chủy bát thiệt (náo động), to cả đầu, không biết Hoàng Thượng gọi
hắn tới rốt cuộc là có ý gì, hơn nữa Hoàng Thượng đến bây giờ còn chưa
xuất hiện, nhưng Hiên Vương gia lại xuất hiện, trầm tư một lát đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vì thế cũng bắt đầu cùng Nam Cung Hiên Dật phản bác
lại, “Nếu không có việc gì đều trở về nghỉ ngơi đi, quan vì dân chúng,
các ngươi bây giờ đều là nhiễu dân” Hắn chỉ thẳng vào mũi Tô Nghi mắng:
“Ngươi nói có dụ lệnh của Hoàng Thượng vậy có thể lấy ra cho bản quan
nhìn một cái