
huận tiện mang cho ngươi vài thứ” Phiêu Tuyết không
biết phải làm sao mới làm cho nàng tiếp nhận ý tốt của mình, ít nhất
nàng đã xác nhận mình hạnh phúc hơn nhiều so với nàng ta.
Lũng Tịch Ngọc “A” một tiếng, trong giọng nói không hề có chút cảm động: “Đều là người đã vào lãnh cung, bày đặt gì chứ?”
Phiêu Tuyết lắc đầu, “Không phải ta sĩ
diện, chỉ là ta và ngươi bây giờ coi như là hàng xóm, ra mắt một chút có gì mà không thể…”
“Muội muội… Lời này là nói đùa chăng, tỷ tỷ ta có gì để lại mặt cho ngươi?”
Phiêu Tuyết tự động xem nhẹ lời châm
chọc này, liếc mắt với Nguyệt Quế bảo Nguyệt Quế đưa đồ vật vào. Khi
Nguyệt Quế muốn đưa đồ vào, Lũng Tịch Ngọc đột nhiên đưa tay ngăn nàng:
“Thứ này ta không cần, cầm về đi.”
Phiêu Tuyết nhìn một màn này rồi thầm
nghĩ, mặc dù thói đời điên đảo, thiên hạ này đã không còn là bầu trời
của Lũng gia nữa nhưng ngạo khí đã nuôi dưỡng trên người nàng nhiều năm
như vậy vẫn không có cách nào dễ dàng bỏ đi để nhận sự bố thí của người
khác, nhưng những thứ này của nàng cũng không phải bố thí… đây là một
phần tâm ý thôi.
Phiêu Tuyết khuyên nhủ: “Tỷ tỷ nên nhận đi, ta là vì đứa nhỏ.”
Quả nhiên khi nói đến đứa nhỏ, đôi mắt Lũng Tịch Ngọc nhất thời trầm xuống, cánh tay ngăn Nguyệt Quế cũng buông xuống.
Phiêu Tuyết lại đánh mắt với Nguyệt Quế, Nguyệt Quế hiểu ý đem những thứ kia đi vào.
Lũng Tịch Ngọc như đang cười nhạo chính mình, chậm rãi nói: “Muội muội cũng giữ lại cho mình chút đi, không
chừng muội muội ngươi cũng có thai đấy.” Vừa dứt lời, nàng xoay người
sang chỗ khác, bàn tay cầm ngọn đèn vững vàng không lay động, đi vào
trong.
“Đi vào ngồi đi” Nàng nói.
Phiêu Tuyết không nghĩ gặp lại nàng ta lại là tình huống như thế này, nàng nhấc váy bước qua cửa đi vào.
Lãnh cung của Lũng Tịch Ngọc có thể nói là nghèo nàn xơ xác, chỉ có bốn bức vách, một cái bàn, hai cái đèn dầu, hai cái ghế…Không phải chứ. Thì ra lãnh cung thật sự là cái dạng này…
Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy Trúc Uyển còn tốt hơn nhiều bên này của
Lũng Tịch Ngọc.
Phiêu Tuyết đánh giá bốn phía một lượt, Lũng Tịch Ngọc thở dài: “Muội muội, không cần nhìn. Bên này của tỷ tỷ
chính là như vậy.” nói xong chỉ cái ghế nói: “Một cái cho ngươi, những
nha hoàn còn lại đành phải đứng vậy.”
Lũng Tịch Ngọc nói xong cũng không để ý đến những người khác mà ngồi xuống trước, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không coi ai vào mắt nhưng Phiêu Tuyết biết thật ra nàng đã thay đổi, không còn
là nàng như trước nữa.
Phiêu Tuyết nhìn cái bụng còn bằng
phẳng của nàng sau đó dời ánh mắt đi nơi khác, đột nhiên tò mò, tại sao
không thấy người tới hầu hạ?
Vì thế Phiêu Tuyết hỏi: “Nha hoàn hầu hạ đâu? Chẳng lẽ không có ai sao?” Không phải nói có nha hoàn hầu hạ sao.
Lũng Tịch Ngọc cười một tiếng. “Ta là
một phi tử bị tống vào lãnh cung, còn muốn có nha hoàn hầu hạ? Cho dù có nha hoàn cũng chẳng bằng không có.”
Một tiếng ho nhẹ truyền đến, một thân
ảnh yểu điệu xuất hiện ở cửa, trong bóng tối chỉ nhìn thấy có vẻ như
nàng đang cầm bình trà, chậm rãi tiến lại.
Sức chú ý của Phiêu Tuyết thoáng chốc đã bị kéo đi, nữ tử cầm bình trà nhìn thấy Phiêu Tuyết lập tức mở mồm kêu: “Nương nương…”
Người tới, trà tới. khi khuôn mặt nàng
đi vào dưới ánh nến Phiêu Tuyết mới nhìn rõ gương mặt thanh tú đó, Phiêu Tuyết giật mình kêu lên: “Nguyệt Nô!” Lũng Tịch Ngọc thấy Phiêu Tuyết gọi Nguyệt Nô, nàng bừng tỉnh như hiểu ra điều gì, cười nói: “Thì ra các ngươi quen biết a…”
“Nguyệt Nô, sao ngươi lại ở đây?” Phiêu Tuyết hỏi Nguyệt Nô. Không phải chứ, sao nàng lại ở đây? Không phải
nàng trở về bên cạnh A Li sao? Không nghĩ tới lại ở bên cạnh Lũng Tịch
Ngọc. Tuấn Lạc để nàng tới hầu hạ kẻ thù của nàng rốt cuộc là có ý gì?
Nguyệt Nô rất trầm tĩnh, nếu muốn hại
Lũng Tịch Ngọc, chỉ sợ tính mạng nàng ta khó bảo toàn. Khó trách Lũng
Tịch Ngọc nói có nha hoàn cũng bằng không. Tuấn Lạc đặt Nguyệt Nô bên
cạnh Lũng Tịch Ngọc, thật ra đối với nàng ta chính là một loại hành hạ.
Phiêu Tuyết lập tức đứng dậy.
Lũng Tịch ngọc nhìn thoáng qua Nguyệt
Nô sau đó cười với Phiêu Tuyết: “Muội muội, trời đã không còn sớm, đồ
cũng đã đưa đến, ta thấy ngươi muốn đi rồi phải không?”
Chỉ sợ trong lòng Lũng Tịch Ngọc đề phòng nhất chính là Phiêu Tuyết.
Người ta đã hạ lệnh đuổi khách, Phiêu
Tuyết cũng không nên ngây ngốc ở lại nên nói với Lũng Tịch Ngọc: “Nếu
Nguyệt Nô đã ở đây chăm sóc tỷ tỷ vậy muội muội cũng không có gì lo lắng nữa, tỷ tỷ dưỡng thai cho tốt, muội muội cáo từ trước.”
Phiêu Tuyết lập tức đi ra, Nguyệt Nô
còn đang suy nghĩ những lời Phiêu Tuyết vừa nói, sau khi Phiêu Tuyết đi
ra ngoài Nguyệt Nô cũng chạy ra.
“Nương nương…”
Phiêu Tuyết dừng bước quay đầu nhìn
Nguyệt Nô, đôi mắt nàng sáng ngời như ánh sao trong đêm, Phiêu Tuyết cầm tay Nguyệt Nô lên khuyên nhủ: “Nguyệt Nô, ta không biết A Li sai ngươi
tới đây là có ý gì… Nhưng đồng ý với ta, người lớn chúng ta đừng vì thù
oán mà liên lụy tới đứa nhỏ, được không?”
Nguyệt Nô cúi đầu, “Nương nương, chuyện này người không cần quan tâm, người đừng lo…”
Ánh mắt sáng ngời của Phiêu Tuyết bỗng