XtGem Forum catalog
Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323830

Bình chọn: 7.00/10/383 lượt.

của Tống Đông Lâu vọng lại trong điện thoại, “chào cô Việt, thật ngại

quá khi làm phiền cô. Bây giờ chắc họ cũng động phòng rồi? Cô có thể ra

ngoài nói chuyện một chút được chưa?”

“Bọn tôi đang trên đường tới một quán bar, anh có muốn tới uống một chén không?” Tiểu Mỹ trả lời.

“Được thôi.”

“Để tôi nói địa chỉ cho anh!”

Văn Văn bước vào phòng ngủ, Lý Cường cũng bước theo.

“Họ đi cả rồi, không cần giả tạo nữa đâu.” Văn Văn lạnh lùng nhìn anh.

“Không phải em cũng được giải thoát rồi sao?”

Nói xong, anh lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra rồi vứt lên giường, “bộ đồ này không phải hôm đó em đã ngắm cả tối sao.”

Cô cũng cúi người, rút trong ngăn kéo ra một chiếc hộp, “đây cũng chính là đĩa mềm mà anh thích chơi lắm phải không?”

Hai đồ vật bị vứt trên giường. Còn anh và cô đang ngồi dựa lưng vào tường.

Lý Cường lấy chiếc đĩa mềm, cúi đầu nói, “hôm nay không phải anh cố ý đến

muộn, còn tin nhắn em hẹn đi mua sắm hôm qua anh thực sự chưa đọc.”

Văn Văn ôm bộ quần áo vào lòng, hờ hững gật đầu, “vâng.”

“Lúc nãy không phải anh cố ý cắn em đâu.”

“Ừm. Em cũng không cố ý cắn anh đâu. Nhưng hai người cũng đã tự gây nên vết thương cho nhau.”

Lý Cường lặng lẽ không nói gì.

Văn Văn do dự một hồi rồi mới nói: “Sau này…”

Lý Cường gật đầu, “anh hiểu rồi, mai sẽ đi làm thủ tục ly hôn. Sau này nếu em gặp được người nào tốt thì hãy nói với người ta anh chưa làm gì em

cả, nếu cần người chứng thực đến tìm anh cũng được.”

Văn Văn thở dài, “em chưa nghĩ xa đến thế.”

“Lễ tình nhân vui vẻ!” Đám thanh niên chúc tụng nhau.

Đông Lâu cũng chúc Tiểu Mỹ, “cô Việt, sau này tôi có thể gọi cô là “Tiểu Mỹ” được không?”

Đường Đường mắt sáng lên, đẩy nhẹ Tiểu Mỹ một cái.

Tiểu Mỹ mỉm cười, “hiện tại thì chưa được, tôi cần xét duyệt một thời gian nữa!”

Đường Đường và Bình Tử cùng cười. Bàn tay của anh không đủ thô ráp cũng không đủ lớn nhưng em chỉ cười,

nói rằng dịu dàng là đủ; bờ ngực của anh không đủ lớn cũng không đủ dày

nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm áp là đủ; bờ vai của anh không đủ vững

chắc cũng không đủ vững chãi nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm êm là đủ.

Những điều anh không đủ có nhiều lắm, nhưng em nói thế là được rồi. Nhưng anh hứa sẽ ngày một vững chãi hơn, mọi phiền muộn cũng bỏ qua.

Những điều anh không đủ có nhiều lắm, nhưng em nói thế là được rồi. Nhưng

chúng ta có thể ở bên nhau mãi, mọi thứ rồi cũng thuận lợi!

— “Như thế là được”

Đám thanh niên ngồi chơi bài. Đường Đường dựa vào Bình Tử để ngủ.

Tiểu Mỹ ngáp đến sái quai hàm, “được chưa? Mình buồn ngủ lắm rồi!”

Tống Đông Lâu nói: “Vậy chúng ta giải tán nhé? Nhưng từ tối qua đến giờ tôi rất vui.”

Bình Tử nhẹ nhàng lay Đường Đường dậy.

Đường Đường khẽ dụi mắt, “ôi, trời đã sáng rồi sao, không biết bọn họ thế nào rồi nhỉ!”

“Chắc là mệt đến mức đều ngủ cả rồi!” Tiểu Mỹ nói.

“Không biết Văn Văn sẽ cho Lý Cường thành thế nào nữa!” Bình Tử nói xong, lắc đầu đồng tình.

“Anh xem thường Lý Cường quá rồi!” Đường Đường nói.

Đông Lâu hướng về phía Tiểu Mỹ: “Không biết nữ sỹ Việt Như My có cho tôi được hân hạnh mời cô đi ăn sáng không?”

Tiểu Mỹ cười ngọt ngào, “được thôi!”

Đường Đường nhìn hai người rất ăn khớp nhau thế là thức thời nói luôn: “Vậy bọn mình cũng chuồn thôi!”

Đám người đứng dậy, nói lời từ biệt nhau.

Ánh bình minh chiếu rọi đến tận phòng ngủ.

Lý Cường và Văn Văn dựa lưng vào nhau mà ngủ.

Phía bên dưới gối của anh là chiếc đĩa game mà cô mua tặng.

Còn cô đang ôm trong lòng bộ váy mà anh mua.

Cô trở mình, bộ váy cũng tuột ngay xuống đất.

Cô giật mình quay đầu lại nhìn thấy gối bên kia đã trống trơn, anh không còn trên giường từ lúc nào.

Lý Cường cũng giật mình tỉnh dậy. Anh quay đầu lại, không biết từ bao giờ anh đã bị lăn xuống đất.

Văn Văn tỉnh dậy thấy không có bóng người, cô nhỏm dậy lấy điện thoại gọi cho Lý Cường.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, hóa ra điện thoại của anh vẫn để nguyên trên tủ đầu giường.

Lý Cường vươn vai, đang định trèo từ dưới đất lên thì bỗng nghe thấy giọng nói của cô: “Sao lại không thấy ai thế này? Cái con người này thật…”

Lý Cường giận dỗi, lại nằm phịch xuống.

Văn Văn ngồi trên giường bắt đầu tự mình ca thán: “Sao lại có loại người

thế này chứ? Làm gì cũng không chịu thương lượng với người khác, chỉ

thích làm đối nghịch! Coi mình như bại não vậy?”

Lý Cường nghe

vậy không vui, trở mình, muốn ngồi dậy để cãi lý với cô nhưng nghĩ đến

chuyện cô nghẹn ngào thì không đành lòng, lại nằm xuống.

Nói một hồi, mắt cô đỏ hoe. Cô vừa dụi mắt vừa ca thán: “Trước ngày cưới còn

chạy đi uống rượu với mấy tên dở hơi, hôm cưới thì đến muộn, anh còn

định nghĩ gì nữa?”

Lý Cường vẫn nằm dưới đất, trong lòng thấy có chút hổ thẹn.

Văn Văn vừa lau nước mắt, vừa ca thán: “Thực ra mình cũng biết anh ấy không đến nỗi nào. Nhưng cái mồm làm hại cái thân, tính mình vốn hay nóng

nảy, có thể sống tốt với nhau được không? Anh tự nhiên chạy đi là ý gì?

Muốn ly hôn thì còn phải ký tên nữa chứ, không muốn ly hôn thì cũng phải nói rõ trước mặt nhau. Tự nhiên bỏ đi thế này là thế nào?”

Anh nằm dưới đất hồi lâu không nói, ánh mắt m