
thế nào?”
Cô tức giận: “Nói thế nào?”
“Nhất định sẽ bảo anh là gã chẳng ra gì mới để em đi như vậy, không chu đáo.”
Cô giận sôi lên: “Chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi, tôi cũng chẳng bắt
anh phải chịu trách nhiệm, anh còn định lải nhải gì nữa?”
Lý
Cường nghe xong bùng nổ luôn, “cái gì? Sao em lại nói anh và em là tình
một đêm? Em… em thật… Em không bắt anh chịu trách nhiệm nhưng cũng phải
chịu trách nhiệm với anh chứ!”
Cô nghe xong đờ người luôn, “anh nói thế có ý gì?”
Lý Cường cũng hổn hển, “em nói vậy ý gì? Bình thường cứ mở miệng là giảng
đạo đức mà bây giờ không chịu trách nhiệm là sao? Anh…” Nói xong anh đỏ
mặt luôn.
Cô nuốt nước bọt, có chút ngại ngùng không dám tin hỏi lại: “Anh cũng là…” Nói rồi không dám hỏi tiếp nữa. Thì có cô gái nào
dám hỏi lại chàng trai rằng đó là lần đầu tiên của họ không?
Mặt anh càng đỏ hơn, cố vươn cổ lên: “Em cho rằng đây là lần đầu của mình
thì em bị thiệt thòi sao? Anh còn thiệt thòi hơn. Anh còn nghĩ lần đầu
tiên của mình rất tuyệt vời. Chẳng ngờ rượu xong thì không kìm chế được, hại anh đến mức thấy coi thường cả bản thân. Hơn nữa… anh còn chẳng
thấy cảm giác gì. Có nên oán hận mình không?”
Cô đứng đờ người, nhìn chàng trai đứng trước mặt mình với dáng vẻ bị oan ức thì bỗng thấy rất buồn cười và đột nhiên cười lớn.
Anh mặt đỏ tưng bừng và trừng mắt lên, “em còn cười cái gì? Có gì đáng cười chứ?”
“Em chỉ là… Mặc dù em không ngờ chuyện của hai đứa mình như vậy nhưng dù sao cũng đã xảy ra rồi. Nhưng em thấy rất công bằng!”
“Công… bằng? Em đắc ý lắm phải không? Lại còn thấy công bằng nữa. Là do đều là lần đầu tiên của hai ta phải không? Đầu em có nước à? Em nghĩ như thế
sao?”
“Thế nhưng…” Cô mím chặt môi nhưng rồi lại cười, “nhưng anh đã hai tám rồi.”
“Thì em cũng sắp hai bảy còn gì!” Anh thẹn quá hóa giận, người con gái này
đang muốn cười nhạo anh phải không. Từ trước đến giờ anh luôn coi trọng
sự tinh khiết của bản thân và thấy làm tự hào. Thế mà cuối cùng lại rơi
vào tay người con gái này, rồi bị cười nhạo nữa chứ
“Vậy… anh và Lăng Lăng?”
Lý Cường càng điên hơn, “vâng, anh và cô ấy cũng như em với Vỹ vậy. Anh
cũng đã từng nghĩ nếu gạo nấu thành cơm rồi thì liệu cô ấy có chia tay
mình không?”
“Ồ.” Văn Văn gật đầu đợi anh nói tiếp.
“Nhưng rồi khi thấy em khinh miệt Vỹ như vậy anh đột nhiên hiểu ra. Hà cớ gì
mình xóa đi những điều tốt đẹp cuối cùng giữa hai người? Bởi vậy nên anh cũng không hỏi Lăng Lăng điều đó nữa.”
“Ừ.” Cô đột nhiên hiếu kỳ, “xem ra anh cũng không tồi. Nhưng sao cô ấy nhất định phải chia tay anh?”
Anh cụt hứng ngồi xuống, “anh biết được sao? Cô ấy nói đi bên anh không còn cảm giác gì nữa, nói anh ba hoa khiến cô ấy mất phương hướng… Dù sao
thì anh cũng không hiểu lý do cho lắm.”
Cô cũng ngồi xuống bên
cạnh, “hình như anh cũng nói nhiều thì phải. Một người đàn ông như vậy
mà không cho nói chắc khó chịu lắm; nhưng nếu người đàn ông nói hết lời
của phụ nữ chắc cũng khiến họ thấy chán.”
Anh có chút uể oải, “em cũng nghĩ như vậy sao? Vậy sao em và Vỹ chia tay nhau?”
Cô nghĩ một lúc rồi mới nói: “Thực ra anh ấy là người rất biết chăm sóc
quan tâm đến người khác. Nhưng em không thích một người đàn ông không có chủ kiến. Việc gì cũng phải đi hỏi mẹ, không phải là “mẹ anh nói” thì
lại là “em thấy thế nào”. Có lẽ em không đủ dịu dàng, không đủ sự bao
dung, em cũng không tài nào thay đổi được tính cách đó của anh ấy.”
Lý Cường nghe xong không nhịn được cười, “rất ít nghe thấy một người con
gái nói tốt về bạn trai cũ của mình như thế. Xem ra em cũng là người độ
lượng đó chứ.”
Nghe thấy lời khen đó cô rất đắc ý, “anh cũng không tồi đấy chứ, ít nghe thấy chuyện anh kể tính xấu của Lăng Lăng.”
“Ha ha, hai ta đều vậy!” Anh lại cười lớn.
“Ha ha… ha…” Cô cũng cười nghiêng ngả.
Nghe thấy vậy Lý Cường hỏi luôn: “Em sao vậy?”
Cô ngậm miệng luôn, chạy ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách tìm túi xách rồi đi ra phía cửa.
Anh chạy ra kéo cô lại, “Em sao thế? Vừa nói đi là đi luôn à?”
Cặp lông mày của cô dựng hẳn lên, “chuyện này dừng lại ở đây thôi, anh biết em biết, không được nhắc lại nữa!”
“Em sao vậy?”
“Em làm sao?”
“Em nghĩ làm thế này là ổn sao?”
Thấy anh cứ hỏi đi hỏi lại, cô sắp phát bực, “em không cần anh chịu trách nhiệm anh còn muốn sao nữa?”
“Vậy em cũng không phải chịu trách nhiệm sao? Là người lớn rồi thì phải có tinh thần tự chịu chứ em có biết không?”
Cô hừ một tiếng, hất tay anh ra, “anh muốn em thế nào? Chịu trách nhiệm với anh?” Cô cố tình nói mấy từ đó nặng hơn.
Anh lắc đầu, “bây giờ anh chưa nghĩ ra.”
Cô quay người ra phía cửa, “vậy khi nào nghĩ ra hãy nói lại cho em.”
Anh chạy theo khóa cửa lại rồi chặn đường cô, “tạm thời anh chưa nghĩ ra nên không thể để em đi được!”
“Anh còn muốn quản thúc em sao?” Nói rồi cô bắt hai tay anh quàng ra phía sau, cả người anh ngã lăn xuống đất.
Anh kêu la oai oái. Biết là cô không dễ chọc, “anh mời em đi ăn sáng… không ăn trưa nhé? Anh chỉ muốn giữ em lại thôi, nhà không có ai lạnh lẽo
quá, thật đấy, anh không có ý gì đâu! Ái… em thả tay anh ra!”
“Tha